Em vốn là một người mạnh mẽ và cá tính trong con mắt của nhiều người bởi vì em độc lập, tự chủ trong công việc và cuộc sống. Dù là người thân thiện, rất hòa đồng nhưng em lại khó tính trong chuyện tình cảm và luôn cảnh giác cao độ với tất cả đàn ông. Không phải vì em là người từng trải trong tình yêu mà có lẽ do tâm lý sợ khổ, sợ bất hạnh vì chữ "tình", nhất là em rất sợ bất cứ người đàn ông nào phá vỡ khung trời bình yên và làm "gãy đổ" lòng kiêu hãnh, tự tin của một cô gái vốn được xem là cá tính, độc lập như em. Nếu không gặp và quen biết anh, em đã có thể trơ lì với cảm giác trống vắng và cô đơn cùng cái màn hình vi tính mà em đã mặc định là bạn tri kỷ từ lâu nay. Em cũng sẽ bình yên chấp nhận tình cảm của một người đã yêu và chờ đợi em bao năm. Thế nhưng sự xuất hiện của anh đã làm thay đổi tất cả.
Sự quan tâm và thái độ chân thành của anh dần làm trái tim em thổn thức và em nhận ra rằng em đã ngủ quên cảm xúc yêu từ rất lâu. Em bắt đầu cảm thấy biết buồn, biết nhớ một ai đó và sự trống vắng trong tâm hồn em bỗng trỗi dậy mỗi khi chiều xuống hoặc đêm về. Chính anh cũng làm cho em nhận biết giữa yêu thương và thần tượng một ai đó là như thế nào và em không còn mơ mộng về một người như trước kia nữa. Thật ra, em đâu có hiểu nhiều về tình yêu. Từ trước đến nay, em chỉ biết có công việc và luôn cố gắng để hoàn thành tốt nó. Nhưng từ khi anh đến, trái tim ấm áp, chân thành của anh đã dần làm sự băng giá trong con tim em tan biến. Ở bên anh, em cảm thấy bình yên và ấm áp, em có thể tự do thể hiện cảm xúc mà không cần đề phòng hay cảnh giác anh như những đàn ông khác nữa. Nhưng có lẽ em đã ngộ nhận tình cảm của anh mất rồi vì anh chỉ xem em là đứa em gái mà thôi.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi đi chơi vui vẻ, anh không còn muốn kết thân với em như trước kia nữa, anh không còn muốn chia sẻ, tâm sự với em từng đêm như anh từng làm. Em bỗng cảm thấy hụt hẫng và hoang mang lắm khi biết anh chia sẻ niềm vui đó cho một người con gái khác, người con gái mà em cũng rất yêu thương. Em thật là một người ích kỷ và xấu xa phải không anh khi em lại đi hờn ghen và lừa dối đứa em gái đáng thương, tội nghiệp của mình. Em dằn vặt tâm tư với nỗi khổ đau vì những lỗi lầm mà em đã gây ra cho những người thân yêu của em chỉ vì anh, anh có biết hay không? Đến bây giờ em mới bàng hoàng nhận ra rằng anh cũng giống như bao nhiêu người đàn ông khác, không hiểu về em nhưng vẫn thích đi với em.
Có lẽ sự ham vui của em đã làm khổ em mất rồi nhưng em không cần sự thương hại của ai hết. Em sẽ kết thúc tất cả bằng sự ra đi không lời từ biệt bởi em sợ rằng em sẽ không xa dời được anh như em đã nói lần trước. Em hiểu rằng cuộc vui đã đến lúc phải tàn nên em sẽ không cố níu kéo và chen ngang vào chuyện ba người nữa đâu. Em chỉ muốn nói với anh rằng anh hãy trân trọng tình yêu mà anh đang có, đừng đùa giỡn với tình yêu và người con gái đáng yêu đó nữa. Em thành tâm chúc phúc cho anh. Hãy là chính mình.
Huynh Hoa