Tôi và anh yêu nhau đã gần 3 tháng. Thời gian tuy không dài nhưng đủ để tôi yêu và nhớ anh rất nhiều. Tôi làm kế toán của một công ty xây dựng. Vì mới ra trường nên tôi phải đi theo công trình làm việc. Còn anh vì nhiều lý do nên phải về làm cho một công ty gần nhà. Khoảng cách địa lý ngăn cách chúng tôi. Tôi ở Sài Gòn, còn anh mãi tận Nghệ An.
Trước khi gặp và yêu anh, tôi cũng đã yêu một anh bạn cùng cơ quan nhưng tôi không may mắn. Người đó không yêu tôi mà chỉ lợi dụng tôi thôi. Tôi đã chủ động chia tay. Khi đó tôi và anh (người yêu của tôi bây giờ) chỉ là đồng nghiệp bình thường. Anh không để ý gì tới tôi và tôi cũng vậy.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi dần dần quên được người phụ tình. Tôi đã quyết định sẽ không tin vào bất kỳ người đàn ông nào nữa. Nhưng cuộc sống chẳng nói trước được điều gì. Tôi không nghĩ là chúng tôi có thể yêu nhau vì tôi đã trao cái quý giá nhất cho người yêu cũ và giờ cứ yêu ai, tôi lại thấy mình có lỗi.
Anh đã đến bên và chia sẻ với tôi mọi chuyện. Anh bảo tôi: "Hãy xem chuyện bị phản bội như một tai nạn. Sẽ có người tốt hơn đến bên em và giúp em đứng dậy". Nghe được câu nói đó từ anh, tôi dường như mạnh mẽ hơn nhiều. Lòng tôi như được tiếp một nguồn sức mạnh để có thêm nghị lực bước qua.
Anh - một người con trai hiền lành, thật thà, không cao, không đẹp trai nhưng tấm lòng lại rộng lượng và bao dung lắm. Còn tôi được những người trong công ty nhận xét là ngoan hiền, chăm chỉ, có ngoại hình dễ nhìn và cũng được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Không hiểu sao tôi lại đồng ý yêu một người như vậy.
Thời gian làm việc với nhau, anh không có biểu lộ gì cho thấy anh thích tôi. Ngược lại, anh luôn trêu đùa tôi. Anh thích tôi tức và giận anh. Chỉ như vậy anh mới có được cơ hội làm lành với tôi vì anh biết xung quanh tôi có biết bao nhiêu người hơn anh muốn tôi để ý. Còn tôi thì bắt đầu để ý tới anh từ đó.
Ngày 8/3, anh không hề chúc tôi, thậm chí một tin nhắn cũng không. Tôi nghĩ tôi và anh là đồng nghiệp, thậm chí là rất thân mà anh lại vô tâm đến vậy nên đã thấy giận anh vô cùng. Anh gọi điện mời tôi đi ăn chè nhưng vì giận nên tôi đã không nhận lời. Khi đứng trên cửa sổ, tôi nhìn thấy anh nói chuyện với người con gái khác, bất chợt thấy lòng buồn và đau lắm. Tôi đó, về nhà, tôi đã khóc rất nhiều. Khóc như chưa từng được khóc. Nhưng anh đâu để ý tới tôi vì anh đâu biết tôi có tình cảm với anh.
Ngày hôm sau đi làm, chúng tôi không nói chuyện hay cười đùa như bình thường. Nhưng có một điều tôi đã không ngờ tới. Tối hôm đó, anh chính thức tỏ tình với tôi. Quá ngạc nhiên, tôi không nói được câu nào và đuổi anh ra khỏi phòng. Tôi còn bảo anh đừng đưa tình cảm ra đùa với tôi.
Còn anh, đêm về, nhắn cho tôi cái tin: "Anh đã yêu em lâu rồi nhưng vì có quá nhiều người theo đuổi em nên anh sợ mình không có cơ hội. Giờ anh sắp xa em, anh không muốn mình phải hối hận. Thà nói ra dù không có được tình cảm của em thì anh cũng vui và chúc em hạnh phúc". Nghe những lời đó trái tim tôi dường như đập sai một nhịp.
Anh đã viết đơn xin nghỉ việc trước đó một tháng. Giờ đã đến hạn anh rời khỏi công ty. Tôi không muốn mất anh và tôi cũng có tình cảm với anh trước, chỉ có điều là tôi đã không dám nói ra. Tôi sợ anh sẽ không đồng ý yêu một người không còn trinh tiết như tôi. Chúng tôi có thời gian ngắn ngủi một tháng bên nhau nhưng tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc và anh cũng vậy.
Ngày xa nhau, anh ôm tôi và dặn tôi giữ gìn sức khỏe để chờ ngày gặp lại. Tôi chỉ biết khóc và khóc. Tôi và anh đều nghĩ khi xa nhau chắc chúng tôi sẽ không chịu nổi vì nhớ nhau. Ngày nào chúng tôi cũng gọi điện, nhắn tin.
Nhưng có lẽ người ta nói đúng: "xa mặt cách lòng", tình cảm của chúng tôi cũng phai nhạt dần. Tôi hỏi anh vì sao ít gọi điện thì anh chỉ nói: "Anh mới về quê, gặp lại nhiều bạn nên em thông cảm". Có lẽ anh cũng cần một người yêu bên cạnh để chăm sóc và tôi lại không thể làm được điều đó. Trong tôi bây giờ thật nhiều mâu thuẫn. Một phần muốn giữ anh nhưng phần khác lại sợ mình không xứng với anh. Chuyện trinh tiết làm tôi suy nghĩ.
Heo con
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.