Ngày sinh nhật của em anh cũng chưng từng nhớ. Anh cũng chẳng trả lời khi em hỏi “Anh còn yêu em không?”... Tất cả những điều anh nói với em, em còn nhớ rất rõ, vậy mà anh thì không? Anh từng nói em là gì của anh? Anh từng nói sẽ không làm em buồn. Vậy mà bây giờ anh bảo ngày xưa khác, bây giờ khác. Em đã từng hạnh phúc khi trong cuộc đời mình có thêm một người yêu em, hạnh phúc khi có anh ở bên. Và em nghĩ nếu chỉ đơn thuần là yêu nhau thì sẽ không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của nhau. Em vẫn tách biệt hai tình cảm này như vậy mà. Thời gian trôi đi, anh cứ dần xa em, trốn tránh em? Điều này làm em không thể bình thường được. Anh nói không thể quan tâm đến em như trước được vì sợ em không biết điểm dừng. Anh bảo em rất yếu đuối. Nhưng anh nhầm to rồi, anh càng làm như vậy thì em lại càng không thể quên và quanh quẩn trong đầu toàn một suy nghĩ là: “Anh còn yêu em???” Em đã đọc trên mạng rất nhiều những câu chuyện tương tự như của anh và em, em đã đưa cho anh xem ngay từ đầu. Nhưng hồi đó anh chủ quan, anh không sợ. Anh làm em tin theo anh. Anh sợ gặp em lâu anh không kìm chế nổi bản thân. Xin anh đừng nghĩ đến khía cạnh đó để trốn em có được không? Em chỉ hiểu đơn thuần là ngoài cuộc sống gia đình với bề bộn những lo toan trong cuộc sống thì cũng có thể có một khoảng trời riêng cho riêng mình lắm chứ, và “anh là khoảng trời riêng” của em, được không anh??? Phải, em rất dễ mềm lòng khi anh đề nghị nhưng sau đó là cả một nỗi dày vò trong em, em tự trách mình vì đã không giữ được lý trí khi ở bên anh, một cảm giác có lỗi rất nhiều với những người thân xung quanh anh và em. Anh nói chuyện này giống như người bị nghiện. Em không thích anh ví von kiểu như vậy vì tình cảm em dành cho anh là trong sáng. Bản thân cả anh và em đều không muốn chuyện đó xảy ra, nhưng nếu quyết tâm em nghĩ là sẽ làm được. Yêu nhau ai mà không nhớ, nhiều lúc em nhớ nhưng chỉ dừng lại ở nụ hôn và cái ôm thôi. Chỉ có anh là không thể dừng lại, vậy mà anh cứ đổ tại em, cho rằng em không biết điểm dừng là sao? Anh đã làm cho em nghĩ rằng ngoài gia đình anh ra thì em cũng là người anh yêu, nên em không thích anh coi em là bạn. Rồi anh còn nói đang cố gắng coi em là bạn. Anh đừng như vậy có được không? Anh muốn khi gặp nhau, cả anh và em sẽ bình thường, chia sẻ cho nhau những chuyện về cuộc sống, về gia đình như trước kia, thì em vẫn muốn vậy mà, nhưng lâu lắm rồi anh không nói gì về anh, mỗi khi em điện thoại hay chat anh đều trả lời rất qua loa, em còn thuộc cả những câu trả lời đó của anh nữa cơ. Anh như vậy liệu em có nghĩ lung tung được không? Em như thế này tất cả đều do anh, tại anh cả đấy? Gặp anh em chẳng thể nào giải bày được những điều em muốn nói vì nhìn thấy anh thôi là em như bị anh dắt mũi vậy. Anh nói sao em không chờ đến khi anh là người chủ động nhỉ? Em đã chờ, lúc nào cũng chờ và còn chờ rất lâu rồi cơ. Nhưng anh vẫn lặng thinh. Và sau những dòng chữ này em viết cho anh, em sẽ chờ... Anh đừng làm em buồn và hãy để em tin rằng em không yêu nhầm người được không?
Hoa Tuyet