Hải Yến
"Theo thần thoại Hy Lạp, một tiên nữ dưới nước đã yêu Apollo - vị thần Mặt trời oai dũng. Tiên nữ yêu chàng nhiều đến nỗi cô ngồi trên mặt đất và suốt ngày dõi hướng về phía mặt trời. Thế nhưng, Apollo lại rất hững hờ và chẳng bao giờ chú ý đến nàng. Các vị thần khác cảm thương nàng tiên nữ trẻ đã biến nàng thành hoa Hướng Dương. Điều này giải thích vì sao hoa Hướng Dương luôn luôn hướng theo đường đi của mặt trời".
Nó mang tên của một loài hoa, mệnh danh của sự trường tồn và bất tử, với ánh sáng mạnh mẽ hơn bất kỳ những thứ ánh sáng nhân tạo nào - ánh sáng của mặt trời. Nó sinh ra vào một ngày trời nổi giông bão, gió mạnh đến nỗi tốc mái tranh nghèo nàn của gia đình. Đúng lúc đó, tiếng khóc của nó vang lên như muốn đọ cùng tiếng sấm đang nổ rền vang. Ngay khoảnh khắc ấy, cái tên Hướng Dương đã xuất hiện trong đầu của mẹ nó. Với hy vọng, cuộc đời nó sẽ không ảm đạm như cái ngày mà nó sinh ra.
Có những điều chẳng ai có thể đoán trước được, đặc biệt là vận mệnh của cuộc đời mình. Nhưng có thể mẹ đã đúng khi lo lắng cho tương lai sẽ chẳng tốt đẹp của nó.
Điều đó bắt đầu vào một ngày bình lặng như bao ngày khác. Nhưng biến cố đó lại kinh khủng hơn tất cả những gì mà Hướng Dương có thể tưởng tượng - một ngày nó không có mẹ. 9 tuổi, nó chưa hiểu rõ được cái chết nhưng nó cảm nhận được những giọt nước mắt của mẹ như nuối tiếc điều gì đó. Cho mãi tới sau này, nó mới hiểu mình sẽ không còn vòng tay ấm áp của mẹ nữa.
Tên nó mang một thứ ánh sáng rực rỡ nhưng màu sắc trong đôi mắt ngây thơ chỉ có một màu đen ảm đạm như cái ngày mà nó sinh ra. Cô bé Lọ Lem có lẽ chỉ xuất hiện trong câu chuyện cổ tích mà nhưng có thể nó là cô bé Lọ Lem của thời hiện đại, với khuôn mặt nhếch nhác. Trên người là bộ quần áo với những miếng chắp vá khâu vội, mái tóc luôn được cắt ngắn khi chưa kịp dài ra.
Trong căn nhà méo mó, dột nát, Hướng Dương xuất hiện như một sự bất công của xã hội. Nó đủ thông minh nhưng lại không đủ tiền để có thể đến trường, người cha luôn trong tình trạng say xỉn. Mỗi lần trong bữa cơm chỉ có rau và mắm, nó không dám đưa mắt nhìn thẳng, chứ đừng nói nhìn ngang. Cắm cúi ăn hết bát cơm trong nơm nớp lo sợ, nếu bố lại "ngứa mắt" khi nhìn thấy thì nó sẽ bị ăn đòn.
Phải, bố đánh nó bằng chiếc roi mây luôn được dựng ở góc nhà, không cần biết lý do, chỉ cần "hứng lên" là nó phải chịu những trận đòn oan ức. Nó không dám khóc, không dám kêu, chỉ cắn răng chịu trận như một người lính nhỏ kiên cường. Nhưng lạ một cái, nó chưa bao giờ ghét bố, mỗi lần đánh nó xong, bố lại ngồi vào góc nhà và... khóc. Trong ký ức của nó, vẫn còn lưu lại hình ảnh của người cha luôn chăm lo cho mẹ con nó, có lẽ từ ngày mẹ mất, bố đã thay đổi.
Thân hình còm nhom, nó lang thang khắp đầu đường xó chợ với tập vé số trên tay để kiếm miếng ăn.
Mỗi lần đi qua cổng trường, nhìn lũ trẻ trong những bộ quần áo sạch sẽ đang nô đùa, sự thèm khát trong đáy mắt nó như bùng cháy nhưng sau đó, chỉ còn lại những giọt nước mắt khiến cho khuôn mặt lem luốc của nó lại càng nhem nhuốc hơn. Nó chưa từng có ước mơ hay nói đúng hơn là không dám vì chỉ cần nhen nhóm thôi, ước mơ lại bị dập tắt ngay vì cuộc sống bon chen mà nó đang phải bước qua khó khăn từng ngày.
Nhưng rồi trong giấc mơ, một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp như nó đang ở trong vòng tay của ai đó. Hướng Dương khẽ mở đôi mắt, trên khuôn mặt tròn vành vạnh đã được nước mưa lau sạch. Một bông hoa thật sự - hoa của mặt trời, nó nở nụ cười hạnh phúc, nó lại cảm nhận được mùi hương từ cơ thể của mẹ. Nó biết đó là mẹ, không phải nó đang chiêm bao. Mẹ đang cười với nó, nụ cười luôn hiền từ, ấm áp và bao dung. Nó oà khóc nức nở trong lòng mẹ, dường như tất cả những ấm ức được dồn nén bao lâu nay đã thoát ra hết. Giờ chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhàng.
Hướng Dương nhận ra bầu trời lúc này không còn âm u nữa, ánh sáng đang trải dài trên những bước chân của nó và mẹ - lung linh, huyền ảo. Lần đầu tiên nó nhận thấy thế giới không phải chỉ một màu đen như nó từng nhìn thấy, mà có rất nhiều màu sắc gộp lại tạo thành một chiếc cầu. Đó là... bảy sắc cầu vồng.