Tôi nhận lời yêu sau hơn nửa năm anh theo đuổi. Ngày chúng tôi bắt đầu tình yêu cũng là ngày đầu tiên anh chính thức trở thành sinh viên liên thông trong trường Học viện An ninh. Yêu nhau khi anh chuẩn bị bước sang tuổi 30, cái tuổi mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn tìm cho mình bến đỗ bình yên. Còn tôi, 22 tuổi, đầy hoài bão và khát vọng.
Bạn bè ai cũng nói, hai đứa đẹp đôi, tôi thật sự hạnh phúc, nhưng hơn hết là tình yêu bao la anh giành cho tôi. Ngày đầu tiên chúng tôi hẹn hò, anh dắt tôi ra rạp chiếu phim. Vừa ngồi chưa ấm chỗ đã thấy anh bạn cùng phòng gọi về điểm danh. Anh nắm chặt tay tôi và nói chờ anh chút, anh sẽ về ngay thôi. Chạy nửa vòng Hà Nội để về trường điểm danh, khi quay lại, phim cũng hết.
Biết tôi buồn, anh cười gượng chống chế: "Mạnh mẽ lên chứ! Em là người yêu công an mà". Cứ thế, chúng tôi say sưa với hạnh phúc. Anh tranh thủ về ăn cơm tôi nấu bất cứ khi nào được ra khỏi trường. Những lúc tôi ốm đau cũng là anh chạy khắp Hà Nội để tìm mua thuốc. Ngày anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, lòng tôi lâng lâng hạnh phúc. Ngồi sau xe, ôm anh thật chặt, hai đứa huyên thuyên về gia đình bé nhỏ sau này của chúng tôi và đặt tên cho những đứa trẻ.
Vậy mà, đoán được lòng người chứ sao biết trước ý trời. Gia đình anh một mực phản đối khi biết nhà tôi ở quá xa. Quãng thời gian sau đó thật kinh khủng với anh, tôi và cả gia đình anh nữa. Những ngày tháng triền miên, anh thuyết phục rồi lại cãi vã với gia đình. Tôi biết anh bất lực khi thấy anh khóc và tôi cũng khóc, khóc cho sự nhu nhược của hai đứa, khóc vì biết anh sẽ không bao giờ vì tôi mà đánh đổi người mẹ già khắc khổ, cả đời với ruộng đông để nuôi anh lớn khôn.
Tôi chủ động xin nghỉ việc để về quê, xa anh, để anh không bao giờ phải đem ra sự lựa chọn hay đúng hơn là tôi không dám đối diện với khoảnh khắc anh sẽ nói với tôi: "Anh xin lỗi. Với anh, mẹ là tất cả". Ngày ra đi, tôi đã không rơi nổi một giọt nước mắt, chẳng phải vì hết yêu anh mà tôi hiểu, đây là điều duy nhất có thể làm để người đàn ông mình yêu thanh thản.
Về tới nhà, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ sẽ liên lạc với anh nhưng một tuần sau đó, tôi nhận được cuộc gọi của anh. Đắn đo hồi lâu, tôi cũng nghe và biết đầu dây bên kia anh đang khóc. Anh nói trong nghẹn ngào: "Thực sự là anh nhớ em nhiều lắm!". Giây phút ấy, tôi chỉ muốn lao vào anh cho thỏa nỗi nhớ. Vậy mà tôi lại lạnh lùng chúc anh hạnh phúc.
Vài tháng sau, khi nỗi đau nguôi ngoai, tôi trở lại thủ đô làm việc. Hai đứa gặp lại nhau, mắt rưng rưng nước. Biết là còn yêu nhau lắm mà sao giờ xa lạ thế! Chưa đầy một năm nữa anh sẽ ra trường, sẽ trở về công tác như ngày xưa anh vẫn thế, còn tôi đã là nhân viên chính thức của một tập đoàn viễn thông. Dường như là có thể, vậy mà chúng tôi lại mãi mãi không thể.
Thanh
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.