Yêu anh, em đã học được thật nhiều điều, về hạnh phúc, về cách suy xét những vấn đề, chấp nhận quên đi những thứ không thuộc về mình và học cách tập hiểu những điều không thể hiểu. Không biết bao lần em tự dăn vặt mình, tự trách mình sao lại có thể ngốc nghếch đến vậy. Ngốc nghếch vì đã lỡ yêu một người không yêu em, nhưng em không hối hận. Có đau khổ người ta mới học được cách vượt qua đau khổ phải không anh... Em khóc và im lặng, anh trách em không chia sẻ cùng anh. Anh có biết khi người ta đau khổ, im lặng chỉ khiến người ta đau khổ gấp ngàn lần. Nhưng em đã chọn đau khổ để anh được hạnh phúc...em nói ra, cả 3 chúng ta đều sẽ buồn đau. Vậy nói ra làm gì, một mình em chịu đựng điều đó là quá đủ rồi. Em chỉ biết câm lặng, khóc nấc lên không thành lời để nỗi đau đó dần dần trôi qua và rồi lại mỉm cười chấp nhận. Nói em không hiểu được anh là nói dối, em hiểu chứ, hiểu từng ánh mắt, nụ cười của anh đang hướng về ai, hiểu trái tim anh đang có ai ở trong đó, hiểu nỗi nhớ của anh dành cho ai, chỉ không hiểu tại sao anh nói yêu em...dù câu nói đó em cũng thừa hiểu nó không hề là sự thật. Nhưng em hèn nhát, em không biết cuộc sống của em nếu thiếu vắng anh sẽ ra sao. Em cho anh thời gian để có thể dần quên đi những kí ức ấy, em mong một ngày trái tim anh sẽ có hình bóng của em, nhưng thật sự đó là do em đang tự cho mình cơ hội, em chưa dám đối diện với sự thật...rằng mãi mãi em sẽ chẳng thể có anh ở bên em. Em đang sống trong sự mù quáng, em không thể giữ mãi một cái thân xác mà nó chẳng hề có linh hồn ở bên trong. Em cứ giữ tình yêu nhưng tình yêu với em như một nắm cát, nó đang tuột dần, tuột dần và sắp biến mất khỏi bàn tay em rồi. Anh còn nhớ không, hơn một lần em đã cho anh cơ hội bước đi, tìm đến với tình yêu thật sự trong anh. Em nói em không muốn làm một con rối để người khác đùa giỡn, cũng không muốn nhận sự thương hại từ ai khác. Dù đau khổ nhưng nếu anh không yêu em hãy nói thẳng với em, em sẽ sẵn sàng chấp nhận cơ mà. Vậy tại sao anh lại làm thế, tại sao anh lừa dối em, tại sao yêu người khác rồi mà anh vẫn nói yêu em... Anh nói đi, nói đi.........Hai người không đủ dũng cảm để mang lại hạnh phúc cho nhau nhưng lại đủ dũng cảm để một con ngốc như tôi phải đau khổ đến mức này sao???
Em đã làm gì sai, đã làm gì sai để bị anh đối xử như thế. Bên em anh vẫn cười, vẫn nói hạnh phúc, vẫn hay nhắc đến tương lai khi chúng mình cầm tay nhau đi chung một con đường. Lúc đó anh hạnh phúc thật không? yêu em thật không hay tất cả chỉ do một mình em ngộ nhận. Có lẽ là vậy, có lẽ là em ngộ nhận thật rồi, ngộ nhận ngay từ khi em mới bắt đầu yêu anh. Giờ thì em tỉnh giấc rồi, tỉnh giấc khỏi cơn mơ kéo dài gần một năm trời. Em chấp nhận, không phải là chấp nhận ở bên một người không yêu em mà chấp nhận rời xa để anh trở lại với cái bóng quen thuộc của mình. Em biết, đến giờ phút này hai người vẫn yêu nhau thật nhiều. Em không dám so sánh tình cảm của mình với tình yêu to lớn mà hai người dành cho nhau. Em chỉ là kẻ thứ 3 ngốc nghếch, lỡ xen vào một thứ mà em không nên xen vào. Thật lòng em xin lỗi hai người. Có lẽ nếu không có sự xuất hiện của em giờ này hai người sẽ vẫn hạnh phúc bên nhau. Cứ coi như em là một thử thách trên con đường tình yêu của hai người, vượt qua được hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau. Hi vọng hai người đừng khiến cho sự hi sinh của em là vô ích. Em sẽ không chúc hai người được hạnh phúc bởi em cũng là một đứa con gái và em cũng có lòng ích kỉ. Hạnh phúc hay không là tùy thuộc vào hai người, chỉ mong sẽ không còn ai phải đau khổ như em nữa. Em sẽ bước đi, vì em biết có giữ được bước chân của anh thì cũng không thể giữ được trái tim anh tìm về với hình dáng ấy. Thời khắc ấy sắp đến rồi. Em sẽ không khóc đâu mà sẽ cười. Em sẽ không nhớ anh đâu mà sẽ quên. Em sẽ không đau khổ đâu mà sẽ hạnh phúc. Chờ em anh nhé, chờ em thu hết can đảm đã. Sẽ khá khó khăn với em đấy nhưng em tin mình sẽ vượt qua được thôi. Dũng cảm lên anh, dũng cảm để mang lại hạnh phúc cho người anh yêu thương, dũng cảm vì anh là người em yêu, dũng cảm vì em tin chị ấy cũng đang chờ anh quay trở lại. Hi vọng rằng rồi anh sẽ quên em. Quên hết, quên hết... Vì người ta nói phải học cách quên đi những cái không cần thiết để nhớ những điều đáng nhớ trong tương lai. Em hi vọng về một happy ending trong câu chuyện tình yêu thật đẹp của hai người.
Nguyễn Thuỳ Nga