Em hận anh vì anh không biết em yêu anh ngay cả những khi anh làm em buồn nhât, thất vọng nhất về anh... Em hận em! Em hận em...vì em đã để mất anh, để những người con gái khác làm trái tim anh rung động; em hận em vì em đã quá quê mùa và cổ hủ cho rằng chỉ cần ‘Em yêu anh’ thế là đủ giữ trái tim anh, vì em đã quá cứng nhắc và hiếu thắng trong tình yêu, vì em đã quá tin tưởng anh, vì em không đủ can đảm thử 1 lần rời xa anh để anh thấy em quan trọng với anh như thế nào... Em vẫn nhớ! Em vẫn nhớ... nhớ lần đầu tiên trông thấy nụ cười hồn nhiên của 1 cậu nhóc 16 tuổi, nhớ lần đầu tiên anh lặng lẽ đi sau em để biết em ở đâu, nhớ lần đầu tiên cùng anh tan học trên 1 con đường...Em vẫn nhớ...nhớ những lúc anh cùng thằng bạn thân ném thư cho em trong giờ học, cùng em thi đá cầu mỗi giờ ra chơi, nhớ lần anh lấy hết can đảm cầm bông hoa hồng “xin lỗi” em trước cả lớp, nhớ khuôn mặt lo lắng của anh khi em bị chảy máu cam trong giờ học, nhớ buổi đi học muộn anh cõng em giả vờ đau chân để qua được cổng bảo vệ, nhớ lần anh cố tình giữ lại mảnh giấy ghi tên em trong trò bốc tên để tặng quà 8/3 của lớp...Em vẫn nhớ...nhớ những mùa thu tựu trường, em ngồi sau xe anh, ngắm lá vàng rơi; nhớ những mùa đông buốt giá, em ngồi sau xe anh, thọc đôi tay nhỏ bé vào túi áo anh; nhớ những mùa xuân ấm áp, em ngồi sau xe anh, chúi đầu vào anh để tránh những hạt mưa bay; nhớ những mùa hè oi ả, em ngồi sau xe anh, và chỉ biết nhìn tấm lưng ướt đẫm mồ hôi;...em vẫn nhớ tất cả...những hình ảnh tốt đẹp của anh và em. Nhưng em sẽ quên... Em sẽ quên anh, quên đi những sai lầm, những lời hứa không thực hiện; quên đi cảm giác đau đớn khi anh nói anh đã có người con gái khác; quên đi những hành động vô tâm, những câu nói vô tình; quên hết những người con gái đã từng bên cạnh anh khiến em mệt mỏi; quên cả những giấc ngủ không trọn vẹn vì sợ hãi nhận ra anh đã không còn bên em như ngày nào,...
Em sẽ không còn phải bồn chồn, lo lắng khi biết trong danh bạ điện thoại của anh lại có thêm tên 1 người con gái; sẽ không còn thức khuya để viết nhật ký - những dòng nhật ký thấm đẫm nước mắt vì em không muốn ai biết yêu anh em chịu bao ấm ức; em sẽ không còn phải nghĩ về anh nhiều nữa.. Cảm ơn anh ! Cảm anh vì anh đã từng yêu em, vì anh đã mang đến cho em hạnh phúc và cả những cay đắng của tình yêu, cho biết mình đã yêu và được yêu như thế nào...Em cảm ơn anh vì đã rời xa em, để em biết rằng trên thế giới này anh không phải là người đàn ông duy nhất có thể yêu em, để em biết em xứng đáng được hạnh phúc hơn thế, để em tìm được một người đàn ông thực sự yêu và trân trọng em... Có thể trong sự hối hả của dòng đời, em sẽ có lúc tĩnh lặng nhớ tới anh, nhớ những kỉ niệm về anh... nhưng đó sẽ chỉ là những phút giây hết sức ngắn ngủi trong cuộc sống mà thôi. Rồi em sẽ quên anh khi ở bên người đàn ông khác, bên chồng em, gia đình của em; em sẽ quên anh vì em còn có cuộc sống của em...và em mong anh cũng sẽ quên em vì bây giờ chúng ta đã không còn đi chung một con đường...
Sarah Nguyễn