Em không thích yêu bộ đội. Còn mẹ em thì chép miệng, ghét của nào trời trao của đấy thôi con ạ. Em cong môi, ngúng nguẩy "con ứ thèm, bộ đội vừa nghèo, vừa vô trách nhiệm. Sau này chông con phải biết làm giàu cơ, lại phải luôn ở bên con nữa".
Thế rồi em gặp anh, anh là bộ đội. Và em vẫn không thay đổi suy nghĩ (hay cố tình không thay đổi em cũng không biết nữa). Em nghe anh nói chuyên, cũng có duyên đấy, nhưng em chẳng thích, vì anh là bộ đội, thế thôi.
Thế là em cứ phản bác lại tất cả những lời anh nói dù thực ra, em phải thừa nhận là anh nói đúng. Anh nói con gái phải thế này phải thế kia, anh còn bảo em tính tình quá thẳng thắn, điều này đôi lúc sẽ mang lại bất lợi trong công việc.
Em đã gặp anh, chỉ trong nửa tháng thôi, mà thực ra chỉ có hai hay ba tiếng gì đó thực sự được ngồi bên anh. Rồi anh ra đi, với em bộ đội vẫn thế, đến rồi đi (thỉnh thoảng có thể để lại những đau khổ suốt đời cho một ai đấy, em không thích điều đó). Nhưng em không ngờ, em nhớ anh nhiều đến thế. Lúc nào trong mắt em cũng thấy hình ảnh của anh.
Thật may bây giờ là thời buổi công nghệ thông tin, em có thể nhắn tin hay gọi điện cho anh bất cứ lúc nào. Nhưng, lại nhưng, anh chẳng giống những người khác. Anh có thói quen nháy máy (em ghét nhất những ai nháy máy), anh không có thói quen trả lời tin nhắn.
Em suy nghĩ trước khi nhắn gì đó cho anh, và sau khi ấn phím “send” em chờ đợi và bắt đầu thấy đau khổ, khó chịu, bực bội. Em không thích cảm giác đó, nhưng em không thể làm khác những gì con tim mách bảo.
Nhưng cũng chính vì con tim (chứ không phải cái đầu) không cho em nhận biết được anh có yêu em, có quan tâm đến em không? Em không biết. Và em hi vọng, một ngày nào đó anh đọc được những dòng này. Nếu được, hãy trả lời em. Có hay không? Nhưng em sẽ không đợi lâu được đâu, em 25 tuổi rồi, mẹ bảo con gái tuổi này là phải lấy chồng. Mà em thì không muốn mẹ buồn.
Nguyen Thu Van