Một năm trôi qua, em biết anh vẫn nhớ em, anh vẫn mong chờ tin nhắn của em, vẫn mong những tin tốt đẹp về em, nhưng em không thể gửi cho anh nhiều tin nhắn hơn nữa, em chỉ có thể làm được như thế, chỉ có thể hỏi rằng "anh khoẻ không? công việc của anh tốt chứ?". Cũng đã gần 3 năm, ngày em quyết tâm khóc thật nhiều để không còn phải khóc vì anh nữa. Ngày đó, em đã lấy hết can đảm, cứ tưởng như em đã không còn nước mắt để khóc nữa, nhưng mà đến tận bây giờ nó vẫn cứ chảy dài trên má của em mỗi khi nhắc đến chuyện của 3 năm trước, và cảm xúc vẫn cứ như ngày hôm qua, em vẫn cứ khóc như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, khóc như chưa bao giờ đựợc khóc... Anh biết không, giá mà 3 năm trước, anh đừng cố chấp, thì có lẻ ngày hôm nay chúng ta sẽ là một gia đình rồi, giá mà anh rộng lượng hơn một chút nữa thì em đã không đau nhiều đến như thế, nhưng em đã làm gì nên tội mà anh lại đối xử với em như thế? anh đã bỏ rơi em, chạy trốn em ngay lúc mà em cần anh nhất, em đã van xin, nếu có thể làm gì để anh bỏ qua lỗi của em lúc đó thì em cũng sẽ làm, nhưng tất cả những cố gắng của em đều không có ý nghĩa gì với anh cả. Nên em đã buông tay anh ra, buông anh ra để em thấy mình nhẹ nhõm.
Em đã cầu trời đất cho em được bình yên trong tâm hồn, cho em có thể quên được anh, và cuối cùng em cũng đã quên được anh, nhưng khi em đã quên được anh, thì anh lại bỗng nhận ra anh vẫn còn yêu em rất nhiều, và có thể bỏ qua tất cả. Nhưng...tim em đã nguội lạnh, đã không thể cháy bỏng như ngày xưa nữa anh à..... Thôi thì chúng ta vẫn cứ là anh em tốt của nhau anh nhé, em sẽ không bao giờ quên những khoảnh khắc của 3 năm trước, em đã cho nó vào một ngăn thật đặc biệt trong trái tim của mình và đã khép nó lại, em mong rằng anh cũng làm như thế, chúc anh của em luôn hạnh phúc!
muathu