Gặp anh lần đầu, em không có cảm xúc gì đặc biệt. Bởi vậy mà em thấy anh đến bên em chẳng đột ngột như tiếng sét ái tình. Anh nói, anh yêu em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nhưng em không tin vào điều đó. Dù tất cả đã chứng mình điều anh nói là sự thật, thì em vẫn chỉ tin rằng, cái nhìn đầu tiên, anh chỉ thấy có cảm tình với em thôi. Rồi anh yêu em, rồi anh nói yêu em cũng lặng lẽ, nhanh nhưng không hề vội vã. Em thấy vậy. Bởi từ lần đầu tiên mình gặp nhau cho đến khi anh nói với em rằng: “Anh muốn mang lại hạnh phúc suốt đời cho em”, anh có nhớ không, chưa tròn một tháng. Chính xác là một tháng kém 4 ngày. Em không bất ngờ vì điều anh nói, em chỉ bất ngờ vì sự chân thành của anh thôi. Bởi em đã biết, anh sẽ nói với em câu đó, sẽ rất nhanh thôi. Ngay từ tin nhắn ấy, tin nhắn mà anh bảo với em rằng anh yêu một người con gái rất thông minh và xinh đẹp, em đã biết người con gái đó là em, dù chỉ là thông minh và xinh đẹp trong mắt của anh. Anh đã muốn gặp em ngay giây phút đó, để nói, để cho em biết người con gái đó là ai, và để em khỏi....tò mò. Em cũng đã ước gì mình có thể gặp anh ngay, để được nghe, được cảm nhận yêu thương, và được nắm tay anh mà nhìn vào mắt anh để biết anh yêu em chừng nào. Nhưng làm sao được, khuya quá rồi mà em thì sợ bố mẹ thức giấc. Cả đêm, nằm thao thức khi nghĩ đến hình ảnh anh, thao thức đế xét đoán tình cảm của mình, để tự hỏi mình câu hỏi không khó khăn cũng không đơn giản: “Mình có yêu anh không? Và nếu mình chưa trả lời được cầu hỏi đó, thì mình sẽ làm gì nếu ngày mai, gặp anh, anh sẽ nói cho mình biết là người con gái anh muốn mang lại hạnh phúc cả cuộc đời là ai?” Khó khăn quá!
Em đã suy nghĩ thế, đã băn khoăn thế và đã quyết định rằng sẽ không để anh nói ra điều đó trước khi em trả lời được chính câu hỏi của mình. Khi đó, em đâu nghĩ về anh nhiều như bây giờ đâu? Khi đó, em đâu thấy mình yêu anh như bây giờ đâu? Em chỉ thấy trái tim mình hơi rung động, hơi xao xuyến vì những tin nhắn của anh, vì cái nhìn của anh thôi. Em đã dặn lòng đừng để anh nói ra điều đó. Vậy mà, chỉ hôm sau thôi, chẳng hiểu bàn tay nào xui khiến, em lại nhắn cho anh: “Anh ơi! Qua nhà em đi, em muốn biết người con gái đó là ai?” Em đã không thể hiểu nổi mình, không thể lý giải tại sao mình lại vậy. Mặc dù anh nói rồi mà em không thể cho anh câu trả lời chắc chắn, để cho bàn tay anh muốn nắm lấy tay em mà cứ sợ em rút tay ra, sợ em không đồng ý. Có lẽ, nếu khi đó anh không đủ tự tin để nói rằng: “Anh biết người con gái đó cũng yêu anh”, thì chắc chắn người con gái đó sẽ nói với anh lời xin lỗi... Em đã yêu anh sau ngày đó, sau một thời gian thôi. Vì những lần gặp anh, em không thể nhận ra mình cần anh đến thế, em cứ gặp anh mỗi ngày, cứ được nhìn ánh mắt yêu thương mỗi ngày, cứ được nghe tiếng nói anh mỗi ngày nên em chẳng thể nhận ra. Có một ngày, anh ốm. Và mình đã không được gặp nhau, tự nhiên em thấy mình nhớ anh da diết, tự nhiên em muốn được chạy ra cổng, để thấy anh đứng đó, để thấy anh cười, và để đưa chìa khoá cổng cho anh, để anh khoá cổng như mọi lần cho em vào đi ngủ rồi anh về. Nhưng nhớ thế, mong thế cũng không thể gặp anh. Và bất chợt nhận ra, em yêu anh nhiều đến vậy, nhận ra mình cần anh như thế, nhận ra rằng anh đã đi vào trái tim em khi nào mà em không hề hay biết. Em thậm chí chưa nhận lời với lởi tỏ tình của anh. Nhưng em muốn anh hiểu nhiều hơn cái gật đầu đồng ý, hiểu tình cảm của em dành cho anh, và hiểu rằng em không chỉ muốn anh mang đến hạnh phúc cho em, mà còn muốn em cũng là người suốt đời mang cho anh hạnh phúc.
Em chẳng nhận lời, nhưng em đã nói với anh chuyện tương lai, chuyện sau này chúng mình kết hôn. Bởi vậy, anh không cần em phải nói em yêu anh chắc anh cũng hiểu. Đến giờ, em vẫn cảm thấy anh đi vào cuộc đời cảu em như một giấc mơ, nhẹ nhàng và dịu dàng. Giấc mơ ngọt ngào êm đẹp. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ hôn nồng cháy của anh đều cho em hiểu rằng, giấc mơ đầy ngỡ ngàng của em là sự thật, người yêu em đang ở bên em là sự thật, và luôn đến bên em lúc em cô đơn, buồn nản nhất cũng không hề giả dối. Em biết, công việc của anh bận rộn và vất vả, và sau mỗi ngày làm việc anh lại phải học buổi tối nữa. Nhưng không tối nào anh quên gặp em trước khi đi ngủ. Chỉ để nhìn em, để nắm tay và hôn tạm biệt, và chỉ là để nỗi nhớ của em không làm em thao thức mỗi đêm. Em hiểu rằng anh yêu em nhiều lắm! Em không muốn nghĩ nếu mình chia tay, vì chẳng ai muốn nghĩ vậy khi yêu một ai đó. Tâm trí em, dường như thuộc tất cả về anh, vì cứ luôn nhớ anh, luôn thấy hình ảnh anh tràn về dù chẳng ngày nào em không được gặp anh. Người yêu dấu của em! Đừng bao giờ xa em anh nhé!
Phạm Quyên