Tôi, cho đến tận hôm nay vẫn không tin rằng anh đã đi xa. Chúng tôi bắt đầu "câu chuyện của nhau" bằng lời nói "đừng thương..." với nhau vì biết rõ chúng tôi mãi không thể thuộc về nhau và chưa khi nào chúng tôi nói tiếng yêu nhưng tôi vẫn lao vào "vực sâu" đó. Từ khi anh ra đi chưa một ngày là bình yên, là nắng ấm đối với tôi... Có lẽ anh đã mang nó đi thật rồi. Anh chỉ để lại cho tôi một lời nhắn: Đó sẽ là kỷ niệm mãi không quên trong đời anh, rồi im lặng và im lặng; còn tôi ngày ngày online chờ đợi...
Và tôi đã có khoảng thời gian dài trượt ngã bởi không chấp nhận được thực tế này. Cuộc sống thì vẫn tiếp diễn và thời gian vẫn cứ trôi vô tình, rồi cũng đến lúc tôi nhận ra mình phải đứng dậy dù mãi anh luôn là giấc mơ hạnh phúc, giúp tôi vượt qua những đêm dài của nhớ nhung, khắc khoải chờ mong. Tôi không biết bao giờ mới có thể làm liền vết thương trong lòng, điều duy nhất mà tôi có thể khẳng định với mọi người, với cả thế giới rằng, từ nay cho đến khi không còn tồn tại trong cõi đời này, anh ấy là người cuối cùng, duy nhất của riêng tôi mà không một ai có thể thay thế.
Anh! Em sẽ sống và học thật tốt để mau chóng đuổi kịp anh, vượt qua anh. Và em sẽ chờ, 4 năm hoặc 10 năm hoặc suốt đời... để có thể ngẩng cao đầu, nhoẻn miệng cười và nói với anh: "Em chào anh!". Chúc anh năm mới bình an, hạnh phúc, có nhiều sức khỏe, nụ cười và hoàn thành sớm việc học để trở về nhà.
Nguyễn Băng