Em đã thật sự lo sợ, anh biết không? Em sợ một ngày nào đó trên con đường dài em chỉ có một mình. Em biết rồi cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng em cũng biết nước mắt sẽ rơi, cảm giác hụt hẫng và cô đơn sẽ theo em cho dù em có lấp kín thời gian với bạn bè hay bất kỳ ai.
Những ngày tháng bên cạnh anh là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc, em ước em sẽ lại được nghe anh kể về một ngày vất vả chiến đấu với “con rồng công việc”, về một câu chuyện phim anh vừa xem tối qua. Em sẽ đựơc anh chia sẻ những kiến thức, những kinh nghiệm sống, em biết sẽ vẫn là cách training riêng có của anh thôi… Và em luôn hạnh phúc với từng ngày như thế.
Em thấy vui mỗi khi anh gọi điện thoại, dù đôi lúc chỉ để nhờ em tìm giúp thông tin nhưng em vui vì anh cần em và vì em có thể chia sẻ cùng anh tất cả.
Và còn nhiều, rất nhiều điều khác nữa anh dành cho em. Chẳng biết từ khi nào em đã quen với sự hiện diện của anh trong cuộc sống, khi không có anh sẽ không có ai để em tin rằng người ấy sẽ luôn có mặt và dang rộng đôi tay nâng đỡ em chỉ vì luôn mong muốn em được tốt hơn. Khi không có anh bên cạnh, em sẽ nhớ, rất nhớ cảm giác ấm áp bình yên mỗi khi em tựa vào vai anh…
Anh yêu, anh có biết rằng anh quan trọng và có ý nghĩa với em như thế nào không?
Salty Coffee