Thế giới rộng lớn thế kia, sao mình lại được ở bên cạnh cô hàng xóm xinh xắn thế? Mỗi buổi sáng dừng xe, mua một ổ bánh mì, bạn có tự hỏi biết bao nhiêu người bán mà mình lại mua của cái bà sồn sồn, béo mập ở góc đường đó? Bước vào chỗ làm bạn lại thắc mắc biết bao nhiêu công ty, sao mình lại làm chung với cái anh chàng gầy nhom, cao nhồng lười nhác này? Rất rất nhiều việc, nhiều người bước vào cuộc đời mình. Tất cả đều gói gọn vào một chữ "duyên". Em luôn tin như vậy, tin rằng mọi thứ đều đã được sắp xếp, đều được định sẵn kể cả việc em và anh gặp nhau.
Cuộc đời một con người là một chuỗi những sự việc tiếp nối xảy ra, một sự việc, một bước ngoặc trong cuộc đời là một mắc xích, cứ thế gắn với nhau. Anh bảo nếu thiếu bất cứ một sự việc nào đó thì anh đã không gặp được em. Ừ, em gặp anh đó là duyên phận. Anh sinh ra và lớn lên, cách xa em 1700km. Trong suốt 24 năm qua, cả anh và em đều không ai biết được sự tồn tại của nhau. Là 2 kẻ xa lạ. Nếu anh không đến Nha Trang, thì anh đã không gặp được Q, lúc đó dễ gì em và anh gặp được nhau. Anh và em , kẻ Bắc người Nam, và Nha Trang là nơi gắn kết 2 đứa lại. Đó là duyên phận. Em từng có một cảm giác rất lạ ngay lần đầu tiên add blog anh. Lúc đó, em cứ nhìn mãi cái tấm hình bé xíu chụp nửa khuôn mặt anh trên avar, cảm giác rất quen thuộc như đã từng gặp anh ở đâu đó rồi. Người ta luôn bảo linh cảm của người phụ nữ thường không sai. Em không cố làm cho tình yêu của em và anh trở nên huyền bí, theo cái kiểu mà những người yêu nhau vẫn hay làm. Cố tìm ra điều gì bí ẩn, để tin rằng có thứ gì đó gắn kết người mình yêu lại. Như cái cách anh hay cười, bảo từ lúc yêu em thì con số 7 cứ ám ảnh anh. Đó cũng chính là con số em yêu thích. Hihi, anh từng bảo em là người thứ 7 của anh mà, ngày sinh em là 27 tháng 7, số điện thoại anh có đến năm con số 7, rồi đi đâu làm gì con số 7 cũng đập vào mắt anh. Em đúng là nỗi ám ảnh của anh mà. Duyên phận đã cho em gặp anh. Và em luôn biết ơn vì điều đó. Anh bước vào cuộc đời em. Mọi thứ đã trở nên rất khác.
Em của ngày xưa là nghi hoặc, là dửng dưng và đôi khi lạnh lùng, mặc kệ tất cả. Em đã luôn tự hỏi yêu như thế nào là đủ, là để khỏi bị tổn thương khi chia tay? Em tính toán thiệt hơn và mặc cả với tình yêu. Em đã không đau nữa, không rơi một giọt nước mắt khi chia tay, nhưng cũng chính là lúc em làm tổn thương người khác... Em học thêm một thứ, cuộc đời là một biểu thức với nhiều phép tính, cộng đi đôi với trừ, nhân đi kèm với chia. Thế thôi, là công bằng mà, trừ nỗi đau của mình là thêm vào nỗi đau của người khác. Anh không bao giờ hỏi em về mối tình cũ, anh bảo không quan tâm quá khứ. Anh yêu em của hiện tại. Em cũng ít nhắc đến, em chỉ nói 1 lần duy nhất, và hầu như không bao giờ nói đến nữa. Không phải vì vết thương lòng còn nhức nhối mà vì em thường không thích kể về mình, nhất là những chuyện đã qua. Em luôn tin rằng anh chính là món quà mà duyên phận đã dành tặng cho em, để xoa dịu trái tim em, để bù đắp những mất mát, tổn thương. Cảm ơn sự xuất hiện của anh trong cuộc đời em. Em mãi yêu anh...
Nguyễn Thị Thiên Hà