Em đang sống trong niềm hạnh phúc - Mặc dù hạnh phúc đó so với bao người thì còn nhỏ bé lắm. Nhưng em đã tự bằng lòng với nó. Bao nhiêu năm chung sống...vượt qua bao nỗi khổ cực cả về vật chất lẫn tinh thần mà nếu kể không biết sao mình lại vượt qua được. Mình đã có 2 đứa con xinh xắn ngoan ngoãn, tuy chưa giỏi giang thành đạt lắm. Mình đã có một gia đình vui vẻ đầm ấm mà không biết bao người nhìn vào mà ngưỡng mộ. Mình có công việc làm tuy không giàu có bằng ai, nhưng đã là sự nỗ lực phấn đấu của mình rồi. Em chưa bao giờ than thân trách phận mà vẫn tận lực hết sức mình cho chồng, cho con...có khi còn không cả nghĩ đến bản thân mình. Thật là vui khi cả gia đình mình họp mặt đông đủ là đầy ắp tiếng cười, tiếng nói, ai cũng phải ghen tỵ. Vậy mà...bây giờ thì sao??? ưu tư đè nặng lòng em. Để em không còn muốn cười nữa...Thậm chí đến bây giờ cả khóc em cũng chẳng khóc được nữa rồi. Con cũng không muốn về nhà...em cũng sợ cái không khí lạnh lẽo trong nhà....em và anh đâu rồi những tiếng cười tiếng nói ngày xưa??? Anh đâu cảm nhận được hết sự đau khổ của em phải không anh? Anh đang yêu mà - Tình yêu mà biết bao năm nay anh mới tìm được. Anh say sưa với men yêu, men chiến thắng...Anh hãnh diện, anh tự hào??? Còn em...lòng chết lặng khi nghe anh nói....Tim em rỉ máu khi nghe anh kể chuyện người anh yêu - yêu anh... với chính vợ anh, người vợ đầu gối tay ấp với anh bao năm???? Nhẹ nhàng có, hờn giận có, cả những sự giằng xé vì ghen cũng có....rồi tranh luận , rồi mổ xẻ...Cuối cùng thì em được gì chứ...Hay là cả một sự thất vọng ê chề khi anh nói anh yêu người ta. Vậy cuộc sống bao năm qua là gì chứ. Yêu anh, thì em phải chấp nhận tình yêu của anh với người khác ư? em phải hy sinh hạnh phúc của mình cho anh ư? Bắt anh bỏ người anh yêu là làm anh đau khổ. Mà làm người mình yêu phải đau khổ là không phải yêu có đúng không? Thế nếu em để anh say sưa với hạnh phúc của anh...thì ai là người lau nước mắt cho em hàng đêm, ai là người cho em hạnh phúc đây... Phải chi em điếc - câm - mù...Phải chi em có đầu óc đơn giản một chút, ngu sy một chút, ít suy nghĩ một chút...Nhưng than ôi, em không điếc, không câm, không mù, có chút học thức, có chút nhan sắc, có chút bản lĩnh...Em cũng là một con người bằng xương bằng thịt. Em có 2 đứa con ngoan ngoãn biết yêu cha, yêu mẹ, yêu gia đình. Em còn có gia đình hết mực thương yêu em, Bạn bè ngưỡng mộ em. Em phải làm sao??? Em phải đứng dậy thôi. Anh đi theo tiếng gọi tình yêu của anh...anh cứ nói là có trách nhiệm với gia đình...nhưng có gì chứ ! Hay mọi gánh nặng đang đè hết lên vai em. Nếu em gục ngã con em sẽ sao đây, cha mẹ anh em của em sẽ sao đây??? Em không thể bắt anh phải quay về với em như trước được nữa, Gia đình cũng không còn tiếng cười tiếng nói vui vẻ như ngày trước được nữa, Em đã làm hết sức rồi, đừng ai trách em nữa. Em cũng đã sẵn sàng chấp nhận cho anh đi theo tiếng gọi trái tim anh...còn tùy anh thôi. Em chỉ có thể lo cho cái gia đình của em , không ai bắt em phải đi lo thêm cho một gia đình khác nữa. Yêu anh...có phải đấy là yêu không??? em đã phải chịu sự đau khổ giằng xe đến thế là cùng rồi??? Em đã đứng dậy để lo cho gia đình , thế là đã bản lĩnh lắm rồi. Em chỉ thương anh một điều...sao anh nỡ đánh đổi cái hạnh phúc gia đình to lớn để đi tìm cái hạnh phúc riêng tư ấy. Liệu người đàn bà ấy có yêu anh thật lòng??? Một người đã từng bỏ chồng, mất gia đình rồi...bây giờ lại đang tâm đi phá một hạnh phúc gia đình khác. Anh thì hay thương người , lo chuyện bao đồng, anh mang bờ vai anh để che chở cho một người đàn bà cô đơn khác, để người vợ, những đứa con, gia đình anh đau khổ...vậy có phải là tình yêu???Người đàn bà đó yêu anh? Hay đang lợi dụng anh? Không phải lợi dụng vì tiền, mà là lợi dụng tình cảm chân thật của anh!!! Vậy có phải là tình yêu??? Em để yên cho anh yêu... sợ làm tổn thương tình yêu chân thật của anh...Để rồi em đánh mất hạnh phúc của chính mình. Vậy có phải là yêu??? Sao cuộc đời lại tàn nhẫn với em vậy chứ. Em phải làm sao. Yêu thì phải làm sao chứ. Tại sao anh không giúp em cơ chứ...người chồng mà em thương yêu hết mực nay đâu mất rồi.
Hạ Thu