Những dòng chữ nhảy múa, chao đảo, hai mắt hoa lên, vùng dậy, lao xuống lầu một, loạng choạng, cái cầu thang làm em suýt ngã, em gọi cho chị, ba lần, chị không nghe máy. Uh, em hâm thật, chị làm sao nghe được máy trong tình hình như thế chứ?! Em cuống cuồng nhắn: “Em về với anh chị nhé? Anh bảo anh đợi em về cơ mà...”. Em oà khóc, khóc nấc, khóc nghẹn, gần như bấn loạn, em gọi cho Mẹ, mẹ cũng hoảng hồn khi sáng sớm ngày ra em khóc tu tu như thế, gọi cho H. bạn em, H. cũng tá hoả khi thấy em khóc sau tiếng “a lô” ngái ngủ. Em thật có lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng, nhưng, em chỉ có hai người thân yêu nhất ấy, hai người có thể thay em đến bên chị. Em gọi cho những người thân của chị trong này, kết nối liên lạc thật khó vì mới bình minh, mọi người vẫn còn say giấc. “Không ai ra được...” – Câu trả lời khiến em hiểu sự bận rộn đến nhường nào.
Em muốn về bên chị ngay lập tức dù biết rằng chẳng thể cứu vãn được chuyện xảy ra, nhưng ở bên chị lúc này vẫn hơn... Em đi làm, mắt đỏ hoe, sưng húp, mặt nhoè nhoẹt nước. Cố kìm nén nhưng tin nhắn của chị đã làm nước mắt em ào ra: “Em ơi, thôi đừng về, anh đã vào trong đó gặp em rồi còn gì? Chị chờ Tết em ra với chị. Không được cãi lời anh chị đâu đấy...”. Vài người nhìn em, kệ, sáng nào đứng chờ xe Bus em chẳng bị nhìn, quẹt nước mắt em nhấn reply: “...Anh đang gặp em rồi đây này.. .Em tin chị luôn mạnh mẽ và chu toàn trong mọi việc mà... Em có bao giờ cãi lời anh chị đâu?” Cố gắng tập chung vào công việc mà hình như không hiệu quả mấy, hàng đống email cần giải quyết, điện thoại đối tác tìm, tới gần trưa cổ họng khô khốc, em nhắn cho chị, bảo chị phải cố ăn một chút, ăn cho bé Tr. và ăn cho ngày mai, cho những ngày còn lại... Em thấy sợ, cuộc sống này mong manh quá, em càng trân trọng hơn từng giây phút đang trôi qua cuộc đời mình. Đến em còn bấn loạn lên như thế, vậy mà chị, chị thì phải đối đầu với sự thật nghiệt ngã, sự mất mát lớn lao, sự khủng hoảng tinh thần trầm trọng, chị làm sao vượt qua được đây??? Em lo cho chị quá, thương chị đến thắt lòng mà chẳng thể làm được gì hơn.
Buổi trưa, em ngồi đọc lại Message Archive, hôm đó là ngày 11/11/2006, anh online và chào em, em hỏi thăm sức khoẻ anh, anh bảo mệt lắm, không ăn được. Em động viên, còn gửi cho anh hai bài báo viết về hai con người đối đầu với bệnh tật, lạc quan sống nốt những ngày còn lại sao cho thật ý nghĩa. Anh bảo thở còn chẳng được, mong gì đọc. Thế mà khi em khoe em vừa đi Suối Tiên về, em gửi ảnh cho anh xem nhé thì anh hào hứng: “Gửi đi, xem em gái có xinh ra không?”. Em cười trêu anh: “Anh vừa bảo không thở được cơ mà?”.
Hai anh em đang nói chuyện thì anh bảo anh có việc phải đi...Em có ngờ đâu anh “đi” thật! Em tiếc là đã không gửi ảnh cho anh xem. Em bảo còn 92 ngày nữa là em về Hà Nội rồi, anh đã khẳng định: “Anh sẽ cố đợi đến lúc em về!”. Em mắng anh nói linh tinh, thế thì em sẽ không về Hà Nội nữa đâu...Chị ơi, em kể với chị nghe làm gì thế để chị đau lòng thêm nhỉ? Chính em ngồi đọc lại mà em cũng không cầm nổi nước mắt, khóc sụt sùi...Bất ngờ quá, đột ngột quá, chị nhắn cho em đã xin được thuốc của Bộ y tế cho anh rồi, em vui lắm, mừng lắm. Cũng chẳng biết anh đã kịp uống thuốc ấy lần nào chưa mà anh vội bỏ đi rồi...
Hôm ấy Hà Nội mưa đá rất to, “Ông trời cũng phải khóc vì tiếc thương anh đấy!” - chị bình thản nói thế khi em gọi điện vào buổi tối đi làm về muộn, em thì chẳng nói được gì, chỉ muốn nghe giọng chị, thế thôi. Em hiểu, chị bình thản đến lạ lùng nghĩa là chị không còn nước mắt để khóc nữa, chị phải nghị lực như thế, mạnh mẽ như thế để sống cho cả anh nữa chứ chị nhỉ? Em bỗng nghĩ nếu em ở trong hoàn cảnh của chị, em có chịu đựng nổi như chị không? Phụ nữ sinh ra đã có những phẩm chất phi thường mà nếu như không “vào cuộc” thì không bộc lộ ra ngoài được. Đến hôm nay thì mọi chuyện đã ổn, mẹ em và H đã về, mọi người cũng vậy, bây giờ mới là lúc mệt mỏi thấm vào chị, hành hạ chị, em biết, nên em đã không gọi điện hay nhắn tin cho chị nữa dù đó là điều em mong muốn nhất.
Có nhiều cách mà, em chọn cách viết này để chia sẻ với chị đây, hãy mạnh mẽ như chị đã từng khuyên em nhé. Phải biết sống ngay cả khi cuộc đời trở nên không thể chịu đựng được nữa chị à! Thời gian như dòng nước trôi, nỗi đau rồi sẽ phai phôi...Em đã học được cách phải tin vào chính mình. Chị cũng thế nhé, phải tin rằng chị vẫn sống tốt, thậm chí sống tốt hơn cả khi còn có anh bên chị. Giờ thì chị hãy nghỉ ngơi đi và bình tâm trở lại. Em yêu chị!
HCM – Nov 23, 2006.
Em gái.