Ngày xưa, khi con bị bệnh, mẹ lo lắng, nửa đêm con sốt cao mẹ chạy từ tầng 2 xuống dưới nhà mua thuốc giảm sốt. Thời kỳ này, bệnh sốt xuất huyết khá nguy hiểm, bằng tình thương mẹ đã lo cho con được mạnh khỏe về nhà. Lúc con vào lớp 10, gia đình mình gặp nhiều sự cố, đặc biệt là vấn đề tiền nong.
Mẹ cố gắng chạy tiền mua vải may cho con hai bộ áo dài theo quy định đồng phục nhà trường. Qua học kỳ I mẹ mới có tiền trả tiền công cho cô hàng xóm may áo. Con xấu hổ lắm vì con cô ấy đã nhiều lần đến nhà tìm mẹ đòi tiền. Con biết hoàn cảnh gia đình mình không như trước đây nên không dám đòi hỏi bất cứ thứ gì cả, 3 năm trời chỉ mặc đúng hai áo dài đó.
Do hoàn cảnh gia đình mình lúc đó khó khăn, con chỉ biết lo học, không dám đua đòi cùng bạn bè, không dám thả hồn bay bổng vào chuyện tình cảm riêng tư. Có nhiều bạn học theo đuổi và tận sâu trong tâm hồn con cũng muốn một lần được theo làm theo cảm xúc con tim, cảm xúc mãnh liệt của thời mới lớn. Vậy mà…
Rồi con bước vào thời sinh viên, trải qua những năm tháng thiếu trước hụt sau, con chỉ biết cố gắng vừa làm vừa học, cố lấy được tấm bằng đại học để nhanh chóng đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình. Con mong cho thời gian này trôi qua thật nhanh. Mặc dù khó khăn là thế nhưng gia đình và đặc biệt mẹ luôn là điểm tựa vững chắc giúp con vượt qua tất cả.
Ngày ra trường cũng đến, con tìm được công việc ổn định cho đến giờ. Con đi làm kinh tế gia đình mình cũng bắt đầu ổn định, không còn nợ nần như xưa nữa. Anh chị em mỗi người phụ giúp một chút nên cuộc sống tương đối dễ chịu. Giờ con đã có tiền để tự mua sắm cho bản thân. Con luôn cố gắng làm việc để kiếm tiền lo cho gia đình nhỏ của mình, một phần tích lũy trong tài khoản để lo cho cha mẹ, dự phòng lúc cha mẹ tuổi già sức yếu. Con cảm thấy như thế là hạnh phúc, đủ với nguyện vọng của mình rồi.
Con biết mẹ rất vui và tự hào vì con là người đầu tiên tốt nghiệp đại học trong dòng họ nội ngoại, có công việc làm tốt bằng thực lực của mình, không nhờ vả, không luồn cúi để vươn lên như những người bà con khác. Con rất ngại mỗi khi mẹ khoe con trước mặt mọi người, vì thực ra con của mẹ tệ hơn rất nhiều người, nhưng chỉ cần mẹ vui là con hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng mẹ ơi, con xin lỗi mẹ nhiều lắm, vì giờ cho dù con có nhiều tiền đi chăng nữa cũng không thể đem lại nụ cười, sức khỏe cho mẹ. Mỗi ngày chúng con đều bất lực nhìn mẹ quằn quại với cơn đau mà không làm gì được. Sau bao nhiêu năm mẹ sống vất vả, mới chỉ vui vẻ được vài năm nay, đến cuối đời mẹ phải đối diện với án tử khi bác sĩ từ chối chữa trị, sự mạnh mẽ quyết đoán của mẹ từ từ mất dần, tinh thần mẹ suy sụp hoàn toàn.
Mẹ mất tự chủ, gào thét như một đứa trẻ mỗi khi cơn đau hoành hành. Những lần con gọi điện thoại về không còn nghe giọng nói bình thường của mẹ nữa mà thay vào đó là những tiếng gào thét thật thê thảm. Con không thể làm gì cho mẹ ngoài con tim quặn thắt, nước mắt hai hàng. Giờ đây con chỉ mong một điều duy nhất là được ở bên mẹ dài hơn, rồi mẹ sẽ khỏe mạnh lại.
Thu Tuyết
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối