Nhạc sĩ Thanh Tùng. |
- Thực ra thì "ngày đã sang đêm" chưa?
- Tôi từng là một kẻ quậy phá, một tay chơi thượng lưu, đôi lúc giống một tên bụi đời... Nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy mình là một đứa trẻ, lúc nào cũng ngây thơ, cả tin, lúc nào cũng "tội nghiệp". Nhìn lại đời mình, lắm khi thấy mình như một người cô đơn bẩm sinh. Lúc còn nhỏ thì không được sống cùng bố mẹ. Bốn mươi tuổi thì mất vợ, gà trống nuôi con... Là thằng đàn ông mà tôi luôn cảm thấy thèm muốn sự che chở, luôn luôn thấy mình bé nhỏ. Hình như, cũng chính vì vậy mà bản năng tự vệ trong tôi thường rất lớn, càng khiến tôi trở thành một người rất dễ tổn thương, thất thường. Tôi luôn sẵn sàng nổi điên khi thấy mình bị xúc phạm. Không gì dễ bằng... chọc giận tôi!
- Vậy mà một trong những vẻ đẹp nam tính nhất trong ca từ và giai điệu của anh hình như lại chính là cái giọng bao dung, điềm tĩnh?
- Đúng là tôi từng thất tình, từng bị phản bội. Nhưng lúc đó, không hiểu sao, tôi lại chỉ muốn nói: "Khi thấy buồn, em cứ đến chơi, chim vẫn hót trong vườn đấy thôi. Chỉ có trong tôi ngày đã sang đêm lâu rồi, bài hát cho em giờ đã hát cho mọi người,...". Khi gặp phải một đời sống có quá nhiều biến cố, điều tốt nhất người nhạc sĩ có thể làm cho mình và "cho mọi người" là neo mình vào trong âm nhạc. Âm nhạc của tôi vì vậy có lúc nhanh lúc chậm, lúc vui lúc buồn nhưng xuyên suốt vẫn phải mang thần thái của tôi: bình thản ngay cả khi ngã ngựa...
Thanh Tùng như quyết không chịu "ngã ngựa", khi cuộc trở lại của ông lần này thật "hoành tráng": nhân vật chính của "Con đường âm nhạc" số 4 (truyền hình trực tiếp từ Bảo tàng Mỹ thuật TPHCM vào tối 14.8 tới). Sau đó không lâu, vào cuối tháng 9, live show riêng của Thanh Tùng (dự kiến mang tên "Thanh Tùng - Con đường âm nhạc đầy ắp tình yêu") sẽ lại được tổ chức tại TPHCM và có thể "xuyên Việt". |
- Tình yêu nào đã làm "đầy ắp" "con đường âm nhạc" của anh?
- Tình yêu con người. Một tình yêu luôn đủ để mình lúc thì cảm thấy muốn "hát với chú ve con", hay "cảm ơn mùa thu", lúc lại muốn kể một "câu chuyện nhỏ", một "chuyện tình của biển", lúc lại muốn tả một "giọt nắng bên thềm" hay một "ngôi sao cô đơn"... Nhiều người bảo nhạc của tôi buồn nhiều hơn vui, hay đúng hơn, nó đã từng vui rồi buồn. Điều gì xảy ra khi một người thân yêu nhất của ta ra đi, còn ta thì vẫn phải tiếp tục trụ lại với cuộc đời này? Một sự cố đời sống lớn như thế chắc chắn sẽ để lại nhiều ám ảnh và với một người nhạc sĩ, không thể nói là không nhuốm màu buồn lên âm nhạc...
- Một nhà thơ trùng tên với anh, từng buồn nỗi: "Trong câu thơ của em, anh không có mặt". Anh có buồn không, khi trong cả 2 live show sắp tới, cũng vắng bóng những "người đàn bà hát" từng có mặt trong câu hát của mình?
- Biết làm sao khi vì lẽ này hay lẽ khác, những người đang bận đi vắng ấy không về vui được với mình. Nhưng đâu phải người nhạc sĩ chỉ hạnh phúc khi live show của mình hội tụ được nhiều sao?
- Có người nói rằng anh đã chăm chăm đi làm từ thiện, từ trước cả khi nổi lên phong trào "người người làm việc thiện", anh nghĩ sao?
- Khi quyết định xây dựng một ngôi trường tình thương cho các cháu mồ côi ("Mái ấm 19.5", Ba Đình, Hà Nội), thực ra, tôi chỉ muốn được nói một lời tri ân với miền Bắc, nơi có những bà con cô bác đã từng cưu mang tôi hồi tôi còn là cậu học sinh miền Nam tập kết ra Bắc, thiếu thốn tình cảm quê hương, gia đình... Từng không được sống gần bố mẹ từ bé, tôi hiểu lắm việc thiếu một mái ấm, một tuổi thơ khan hiếm nụ cười...
- Anh có nghĩ làm như vậy là để đánh bóng tên tuổi?
- Nếu vậy, tôi đã không từng dám giao hẹn: nếu như bí mật không được tôn trọng thì ngay lập tức, tôi sẽ ngừng cung cấp tài chính. Và kết quả là thông tin đã được giữ kín trong suốt gần 10 năm. Làm sao tôi phải đánh bóng tên tuổi, khi tên tuổi tôi lúc đó nào đã kịp bị "gỉ"? Tôi cũng đâu cần phải "hối lộ quỷ thần" khi tôi đâu phải là người có tội?