Tôi và chồng kết hôn được 4 năm, con nay 3 tuổi. Cách đây 10 tháng, tôi đã về sống ở nhà mẹ đẻ, và anh sống ở nhà anh. Mâu thuẫn của tôi với anh tích tụ từ rất nhiều việc.
Đầu tiên là anh đi mua xe ô tô về để cho thuê dịch vụ mà không bàn với tôi một lời, khi anh lấy xe về thì sự việc đã rồi nên tôi không bàn cãi với anh. Thực ra số tiền anh đi mua xe là tiền anh tự xoay sở để mua, trong đó có vay nóng của người ta (sau này tôi mới biết, anh nói với tôi tiền bạn anh cho mượn, vì trước khi kết hôn anh không tiết kiệm được đồng nào). Khi đó tôi cũng không nói nhiều vì dù sao sự việc cũng đã lỡ rồi.
Rồi anh đi làm rất chăm chỉ, thậm chí khách gọi nửa đêm anh cũng chạy. Đột nhiên anh nói với tôi đem xe đi sửa, tôi chờ mãi đến 5 tháng không thấy xe đâu, anh vẫn nói là họ sửa chưa xong. Tôi được mẹ chồng cho biết người ta nói thấy xe của chồng tôi trên tiệm cầm đồ. Khi tôi lên tiệm cầm đồ thì được chủ tiệm thông báo chồng tôi cầm cho họ nhưng không trả vốn và lãi nên đã sang tên cho họ.
Khi tôi gặng hỏi anh chỉ nói cần tiền đầu tư nên đã cầm, tôi hỏi anh đầu tư cái gì thì anh chỉ nói bây giờ chưa thể cho biết được, đợi anh một thời gian anh sẽ giải thích rõ ràng cho tôi. Lần này tôi lại nhắm mắt cho qua để gia đình được yên ổn. Vì từ khi kết hôn đến nay, tôi chưa bao giờ nhận từ anh đồng bạc nào, con cái thì tôi và nhà ngoại lo, thỉnh thoảng được ông bà nội mua thức ăn, quần áo gửi xuống, còn anh thỉnh thoảng mua cho bé ít đồ chơi. Khi anh làm công trình ở thành phố, anh cũng đưa tôi một lần được một ít tiền, nhưng sau đó lấy lại nhiều hơn số tiền đã đưa. Rồi anh chuyển qua chạy xe, anh tự thu, tự chi, có đưa tôi được 2 triệu rồi sau lấy lại 2,5 triệu. Tôi bực nên không hỏi giữ tiền của anh nữa.
Ngày trước, anh có đứng tên mua hộ cho chị gái tôi một căn chung cư, nhưng họ hoàn lại tiền vì không hoàn thành được dự án. Anh nhận đủ số tiền đó, nhưng chỉ đem về trả chị gái tôi một nửa. Chị gái tôi nói công ty đã hoàn đủ tiền, nhưng anh vẫn khăng khăng với tôi họ mới trả một nửa, hẹn là ra Tết, cho đến khi được gần một năm, tôi gặng hỏi mãi anh mới nói đã lấy tiền đó để trả tiền mua ôtô ngày trước.
Ảnh minh họa. |
Tôi bàn với anh đi xin việc làm, anh không đồng ý, vì nói xin việc khó lắm, anh là kỹ sư xây dựng. Cuối cùng anh chuyển qua nhận công trình làm. Nhờ giỏi giao tiếp nên anh cũng nhận được một số công trình nhỏ. Khi nhận được công trình anh lại vay tiền mua một chiếc ôtô khác, tôi đã kịch liệt phản đối mà anh vẫn mua trong khi tiền chị gái tôi anh chưa trả, nợ của chiếc xe trước anh cũng chưa trả, rồi anh lại mang chiếc xe đó đi cầm, cho đến bây giờ vẫn chưa lấy ra được. Tiền anh nhận công trình về đều hứa sẽ đưa tôi để tôi trả nợ, nhưng cuối cùng anh hứa hết lần nào đến lần khác, không đưa tôi đồng nào. Tôi phải trả cho tiền công trình của anh gần 200 triệu.
Tôi nói với chồng phải thành thật nói cho tôi anh đã làm gì để gây ra những món nợ khổng lồ như vậy, anh nợ những người nào, bao nhiêu, tại sao nợ... khoanh lại rồi hai vợ chồng làm trả, chứ tôi không gánh nổi những món nợ từ trên trời rơi xuống như vậy nữa. Nhưng anh cứ lần lữa nói khi nào anh thành công, giàu có sẽ giải thích cho tôi rõ. Tôi thật không biết làm thế nào để anh nói hết sự thật. Cho đến thời điểm này anh vẫn chưa lấy được chiếc xe đang cầm ra.
Về con cái, hiện nay con ở với tôi, thỉnh thoảng lên nhà nội ở với anh. Về phần anh, anh khá tốt với con, từ việc cho ăn đến chăm con (thỉnh thoảng anh mới chăm con, phần lớn là tôi vừa làm vừa chăm bé), tuy nhiên, việc ăn uống của con gái anh không hề kiêng cữ, cho bé ăn bất cái gì nó muốn, từ nước ngọt, bánh kẹo, xúc xích. Vì thế tôi rất lo lắng khi để bé ở với anh.
Suốt 4 năm vợ chồng, hết 10 tháng ly thân, còn lại tôi chỉ nhận được từ anh một lần quà tặng sinh nhật duy nhất. Khi bé nhà tôi bị bỏng, tôi gọi điện thoại cho thì anh quát lên: "Nó ở với tụi bay có ngày nó cũng chết". Rồi anh xin lỗi vì lúc tức giận anh không kiềm chế được. Khi tôi phát hiện anh thiếu nợ khắp nơi, tôi nói sẽ thưa chuyện với ba mẹ chồng thì anh nói: "Tao sẽ giết cả nhà tụi bay".
Tôi đã viết đơn ly hôn, nhưng nhìn con, tôi rất thương nó, vì con bé rất quấn ba. Thời gian đầu ly thân, anh níu kéo nói chờ anh thời gian để làm giàu, tôi nói tôi không cần anh giàu, nhưng vợ chồng cái gì cũng phải bàn bạc với nhau. Giờ anh không níu kéo nữa, thấy tôi anh không thèm nhìn. Tôi cũng không cần anh, nhưng nghĩ đến lại ly hôn, tôi lại chán nản vô cùng. Thời gian ly thân này tôi đau khổ, lại làm việc quá sức nên nhiều khi thật bế tắc. Mẹ tôi thì quá lo lắng cho tôi mà bệnh ngày càng nặng. Tôi rất mong lời khuyên từ mọi người.
Giang0214
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.