Với em tất cả chỉ mới như ngày hôm qua thôi. Anh có tin vào số mệnh không ??? Còn em rất tin vào điều đó, em tin ông trời đã cho chúng ta gặp nhau, đã yêu nhau và sống trọn vẹn cho nhau, đó là duyên phận. Và em cũng tin vào mối lương duyên ấy, sẽ là mãi mãi. Chỉ là một chút sóng gió đẩy chúng ta ra xa nhau thôi, nhưng em tin với trái tim đã thuộc về nhau rồi thì sẽ tìm lại được nhau, sẽ gắn bó với nhau, sẽ lại hạnh phúc như xưa, tình yêu trải qua thử thách sẽ càng sâu sắc hơn, phải không anh ??? Anh có hiểu được không ??? Đã có lúc em muốn trả anh về cho ngày hôm qua lắm, muốn trả lại con đường chúng ta đã đi cùng nhau, trả lại những giây phút yêu thương mà mình đã có, trả anh hết những nỗi nhớ cồn cào, day dứt, nước mắt và cả những nỗi đau mà em chịu đựng. Kỉ niệm là cái gì đó, nhói đau lắm nếu mà mình cứ thương nhớ nó quá nhiều. Nhưng mà, em không làm được. Em đang sống trong hiện tại, nhưng vẫn mãi nhớ về quá khứ, và em vẫn mong chờ ngày chúng ta gặp lại, em mong có anh sẽ chờ em ở nơi nào đó trong cuộc đời. Em tin thời gian sẽ giúp em trưởng thành hơn, chín chắn hơn, dịu dàng, đằm thắm hơn với tình yêu luôn mãnh liệt trong trái tim em. Thời gian sẽ không làm lu mờ đi những kí ức ấy, mà sẽ chỉ làm cho tình yêu em lớn dần lên thôi.
Còn 2 ngày nữa là đến ngày sinh nhật anh, anh có biết món quà em muốn tặng anh là gì không ??? Là món quà đặc biệt nhất, là món quà đầu tiên trong đời mà chưa bao giờ em dám nghĩ mình sẽ tặng một ai đó. Em muốn tặng anh một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn bạc, đó là tình yêu sâu sắc, thiêng liêng nhất em dành cho anh, không có điểm dừng, không có điểm bắt đầu và kết thúc. Em mong anh sẽ đeo nó, không phải ở trên bàn tay, mà ở nơi gần trái tim anh nhất. Anh sẽ không thấy nặng nề khi mang nó bên mình chứ ??? Em mong anh hiểu đây không phải một sự ràng buộc, hay một lời thề ước, mà chỉ là kỉ vật về tình yêu của chúng ta thôi, để nhắc anh nhớ : dù anh có thế nào đi nữa, hay dù em có chết đi thì tình yêu của em dành cho anh mãi mãi sẽ không bao giờ phai nhạt, giống chiếc nhẫn kia, không có điểm kết thúc. Nó chỉ là 1 chiếc nhẫn bằng bạc, không giá trị, nhưng bên trong nó chứa đựng cả trái tim em. Anh hãy đừng quên em anh yêu nhé. Và còn 1 chiếc nữa, em tự mua cho mình, nhưng anh có thể đeo nó cho em không? Em muốn mỗi khi nhớ về anh sẽ không cảm thấy cô đơn nữa, sẽ thấy ấm lòng hơn khi chiếc nhẫn ấy vẫn luôn ở trên tay em, nhắc em nhớ những hạnh phúc mà chúng ta đã có. Em sẽ mãi đeo nó, dù sau này trên tay em sẽ phải lồng vào chiếc nhẫn cưới thì chiếc nhẫn này vẫn mãi ở vị trí của nó, nơi rất quan trọng trong trái tim em, cho đến lúc chết em vẫn mang theo nó, để nếu có kiếp sau chúng ta sẽ tìm thấy nhau, để lại được yêu nhau, và nhất định em sẽ không buông tay anh nữa. Chúng ta sẽ cùng giữ gìn hạnh phúc này, tình yêu này, sẽ không xa cách nữa, anh nhé. Em xin lỗi... em đã không đủ khéo léo, không đủ chín chắn để giữ anh bên mình. Nhưng anh à, đến bây giờ đã là 5 năm rồi, em đã trưởng thành hơn nhiều, đã thấy mình cần phải chín chắn hơn trong tình yêu rồi.
Khi yêu anh, em mới chỉ có 20 tuổi thôi, lúc đó em còn khờ dại và nông nổi lắm. Tình yêu của chúng mình chưa bao giờ là hẹn ước cả. Có lẽ cả hai đều sợ, sợ rằng hẹn ước rồi sẽ không thành. Giờ thì đã là không thành thật sự rồi. Nhưng em vẫn nhớ anh nhiều lắm, vẫn còn yêu nhiều lắm, vẫn có thể hy sinh tất cả cho anh, không toan tính, không ràng buộc...Giờ đây tình yêu trong em đã làm em thay đổi nhiều hơn, em sẽ vượt qua tất cả, em sẽ cố gắng, sẽ không khóc nữa, không đau khổ, tuyệt vọng nữa, cũng không van xin anh trở lại với em. Tình yêu phải đến và trở về từ hai phía. Dù thế nào em vẫn thấy hạnh phúc, vì không phải tất cả mọi người sinh ra trên đời đều được yêu và sống trọn vẹn cho nhau, phải không anh ???
bao ngoc