Chúng tôi làm đám cưới vào mùa xuân, cái mùa sướt mướt mưa phùn, gió bấc. Tôi chẳng thấy có chút lãng mạn nào như trong tiểu thuyết hay phim ảnh cả, chỉ thấy lo lắng, lo lắng và lo lắng khi thời tiết chẳng chiều lòng người. Suốt một tuần liền chuẩn bị xong đám hỏi lại đến đám cưới, có hôm còn ngấm mưa và lạnh, tôi không thể trụ nổi và ốm đúng vào ngày đón dâu.
Nhiều cô dâu mơ ước về một chiếc xe hoa lộng lẫy, nhưng tôi chẳng nhớ gì về chiếc xe đón mình trong ngày cưới. Ảnh: st. |
Nhà tôi và nhà chồng không ở gần nhau nên chia ra hai buổi làm tiệc cưới, ngày đầu làm tiệc ở nhà tôi, còn ngày hôm sau đón dâu sẽ đãi tiệc ở nhà chồng. Cả ngày dài đứng đón khách, đi cảm ơn từng bàn rồi dọn dẹp khi tiệc tàn vì nhà neo người khiến tôi mệt nhoài và không nuốt nổi một món gì trong ngày hôm đó. Tối đến, khi cả nhà ngồi quây quần ăn uống, bàn bạc những công việc cuối cùng cho buổi đón dâu ngày hôm sau, tôi ôm lấy cái giường mà chẳng thể mở nổi mắt. Đến đêm, bát cháo gà của mẹ mang lên cho tôi cũng không sao ăn nổi. Bạn bè thì đùa, chắc lo về nhà chồng quá nên mất ăn, mất ngủ.
Bốn giờ sáng hôm đón dâu, tôi phải dậy để trang điểm và làm tóc. Ngồi dựa vào gối, tôi không sao mở được mắt để người trang điểm đánh mắt. Lúc này, cả gia đình chưa ai biết tôi bị ốm mà chỉ nghĩ do mệt quá. Lúc nhà trai đến, tôi nôn thốc tháo và nằm bẹp dí trên giường. Chú rể vào đón cô dâu và trao hoa cưới, phát hoảng khi thấy vợ đang nằm ngủ ngon lành. Tôi để cả nhà làm xong thủ tục, hai vợ chồng lên thắp hương xong là lao vào xe cưới... nằm bẹp.
Từ Hải Phòng đi Hà Nội là một hành trình chẳng gần chút nào, ngót nghét 100 km và chưa bao giờ tôi thấy chuyến đi ấy lại xa và lâu đến vậy, dù chồng vẫn ngồi cạnh nắm lấy tay, lau mồ hôi cho tôi. Thủ tục rắc muối và tiền mỗi khi qua cầu được giao lại cho chồng, còn tôi nằm mê man, gối đầu trên đùi chồng. Ngày đón dâu lạnh thấu xương, chiếc váy cưới hở vai chẳng thể giữ ấm, người tôi run lập bập dù đã khoác thêm áo vest của chú rể.
Tôi có một buổi đón dâu đáng nhớ. Ảnh: Wedding Window. |
Buổi đón khách ở nhà hàng diễn ra nhanh chóng trong vòng hơn 2 giờ đồng hồ, tôi tiếp tục không thể ăn được bữa trưa hôm đón dâu. Trở về nhà chồng trong tình trạng rã rời, tôi nhanh chóng tẩy trang, gỡ tóc và nằm ngủ một mạch đến giờ cơm tối, khi chồng âu yếm mang bát cháo lên cho tôi. Bữa cơm cả gia đình chồng quây quần chúc mừng đám cưới của hai vợ chồng, tôi ngồi một góc cố ăn hết bát cháo. Đến giây phút ấy, tôi chỉ nhớ láng máng hình như xe đón dâu của mình rất đẹp, trang trí rất cầu kỳ. Tôi thậm chí còn chưa chụp được một bức ảnh nào với chú rể bên chiếc xe mà anh nói đã mất nhiều thời gian để chọn lựa.
Đến giờ, khi nhớ lại tôi chợt thấy rằng, dù buổi đón dâu của mình chẳng giống ai nhưng cũng là một kỷ niệm không thể nào quên. Sau này, chắc chắn sẽ kể cho con mình nghe về buổi đầu tiên về nhà chồng khó quên của mẹ chúng.
* Mời các bạn độc giả chia sẻ về đám cưới của mình bằng cách gửi chia sẻ về địa chỉ email cuoihoi@ngoisao.vnexpress.net. Những ý kiến hữu ích, thú vị sẽ được tổng hợp thành bài viết riêng.
Thảo Trang
(Hải Phòng)