Thời cấp ba, tôi có tương tư một bạn trai cùng lớp. Tôi cũng có cảm giác người ta quan tâm đến tôi, nhất là những ngày cuối cùng khi sắp phải xa trường, xa lớp. Nhưng đó chỉ là cảm giác thôi vì người ta chẳng nói gì.
Thời đó, dù trong tôi nghĩ đến người ta rất nhiều mà ngoài mặt vẫn không thể hiện tình cảm gì. Kể cả đến khi người ta viết cho tôi những dòng lưu bút cuối cùng thì người ta vẫn không hề biết tình cảm của tôi. Tôi không ngờ tình yêu đơn phương đó đã âm thầm đeo đuổi tôi đến hơn 10 năm nay.
Bây giờ, tôi đã có một gia đình hạnh phúc, chồng tôi yêu thương, chiều chuộng tôi. Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn nhớ người bạn thời học trò đó. Tôi âm thầm dò hỏi tin tin người ta và mong được gặp lại. Thời gian gần đây khá nhàn rỗi, chồng ở xa, tôi đã liên lạc với các bạn thân cũ và khi bạn tôi vô tình nhắc đến tên người ấy thì lòng tôi lại dậy lên nỗi nhớ thương da diết. Tôi nhớ đến mất ăn, mất ngủ, người bải hoải, rầu rĩ, chẳng nghĩ đến chồng và xao nhãng việc chăm con.
Một cô bạn thân của tôi đã tìm được số điện thoại, địa chỉ mail của người ta và khuyên tôi liên lạc để nói rõ lòng mình. Bạn ấy bảo rằng nếu tôi cứ giữ tình yêu trong im lặng thì suốt đời tôi chẳng quên được, nên liên lạc bình thường như một người bạn cũ và tìm thời điểm thích hợp để nói ra tình cảm của mình. Như thế, lòng sẽ nhẹ nhàng, thanh thản và dần dần tách được hình ảnh của người ấy ra khỏi tâm trí mình.
Tôi băn khoăn, do dự quá. Vì người ta cũng đã lập gia đình. Chắc gia đình người ta cũng yên ổn, hạnh phúc. Tôi liên lạc với người ấy liệu có thể quên được tình yêu đơn phương đầu đời không? Hay tình cảm ấy lại càng sâu đậm hơn? Như thế, tôi sẽ làm xáo trộn cuộc sống của cả tôi và người ta. Bây giờ, người ta cũng đang hỏi xin số điện thoại của tôi. Để quên người ta và giữ lòng thanh thản, tôi nên làm gì?
Hạ Hoài