Chị kể: "Hơn 20 năm qua, tôi cứ nghĩ mình là con nuôi của cha tôi nhưng thật không ngờ lúc cha sắp qua đời, ông gọi mọi người đến và tuyên bố tôi là con ruột của ông, tức là con cùng cha khác mẹ với hai đứa em. Lời của người sắp chết bao giờ cũng thật nhưng tại sao ông giấu chúng tôi trong suốt mấy chục năm qua. Mặc dù mọi người vẫn tin lời bố tôi nhưng tôi vẫn muốn có bằng chứng. Đó là lý do tôi muốn xin xét nghiệm ADN.
Trong lá thư bố tôi để lại kể rằng, bố mẹ tôi quen nhau từ thời chiến tranh chống Mỹ. Bố tôi là bộ đội. Mẹ tôi là y tá. Trong một trận đánh, cha tôi bị thương ở chân và được đưa đến trạm quân y, nơi mẹ tôi đang làm việc. Là một y tá tận tâm nên không chỉ với cha tôi mà với ai mẹ cũng chăm sóc chu đáo.
Một lần có lệnh báo động máy bay địch, bệnh nhân nặng được các y bác sĩ chuyển xuống hầm, những người nhẹ hơn tự đi.
Bị thương ở chân nên khi mọi người xuống hầm gần hết, bố tôi mới lết ra đến cửa. Đang loay hoay với nạng gỗ bỗng có ai đó xô ông ngã xuống đất và đè lên ông. Ông chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một tiếng nổ xé trời vang lên.
Lúc đó ông mới hiểu cú xô ngã vừa rồi là để che chắn cho ông. Người đó là y tá Phương, mẹ của tôi. Vì cứu ông mà mẹ tôi bị thương rất nặng.
Ngày bố tôi xuất viện cũng là lúc ông biết y tá Phương phải cưa mất một chân mới có thể bảo toàn tính mạng. Trước ngày trở về đơn vị, ông ngồi bên mẹ rất lâu và nói:
- Cả đời này tôi mắc nợ chị nhưng tôi phải trở về đơn vị. Tôi chỉ còn biết cầu chúc cho chị chóng khỏi.
Cô y tá nghẹn ngào:
- Anh đừng nói thế, chiến tranh mà. Tôi chỉ buồn là từ nay không được chăm sóc các anh nữa.
Ông ghi lại địa chỉ của mẹ và hứa:
- Nếu tôi còn sống trở về nhất định tôi sẽ lại thăm chị.
Chiến tranh kết thúc, bố tôi được giải ngũ. Trước khi trở ra Bắc, bố tôi lần theo địa chỉ của y tá Phương. Chiến tranh lấy mất tuổi xuân của người con gái và để lại cho cô một chiếc nạng gỗ.
Nhìn gia cảnh, ông đoán cô vẫn ở vậy với người mẹ già. Tối hôm đó, bố tôi ở lại và hai ngưòi ôn kỷ niệm của thời chiến tranh, của những ngày còn ở lại trạm quân y.
Cô thở dài nói:
- Có lẽ đến suốt cuộc đời tôi sẽ chẳng lấy chồng và cũng chẳng ai lấy tôi đâu anh ạ. Nhưng tôi muốn được làm mẹ, khát khao được làm mẹ. Tôi thèm được nghe tiếng khóc trẻ thơ cho căn nhà thiếu vắng đàn ông này bớt hiu quạnh. Anh có thể giúp tôi không, chỉ một đứa con thôi, rồi anh sẽ ra đi, không phải lo lắng gì cho tôi. Tôi sẽ không đòi hỏi gì ở anh cả.
Bố tôi sững sờ trước lời để nghị của mẹ. Nhưng sự khẩn khoản trong lời nói của mẹ khiến bố tôi rơi nước mắt. Ông đã phản bội vợ bằng sự thương cảm ấy. Cái thương cảm ông tự biện hộ là không có tội bởi đó là người phụ nữ cứu mạng ông, vì ông mà đón nhận cuộc sống đơn côi bên người mẹ già. Và đứa con cho cô, với ông là sự trả nghĩa.
Ông giúp mẹ tôi sửa sang lại căn nhà và trở về cuộc sống nơi ông phải có nghĩa vụ và trách nhiệm.
Nhưng chưa bao giờ ông thôi nghĩ về mẹ tôi. Nhiều lần ông tự hỏi: "Không biết cô ấy sinh nở ra sao khi chỉ có một mình".
Sự day dứt ấy khiến ông quyết tâm một lần nữa vào Nam thăm lại mẹ tôi. Đến nơi ông mới biết, mẹ tôi đã ra đi khi tôi mới vừa chào đời. Ai cũng bảo mẹ tôi là người bất hạnh, khát khao được làm mẹ nhưng không kịp làm mẹ.
Bà ngoại tôi kể rằng những ngày sắp sinh, mẹ tôi đi lại rất khó khăn và một lần bị ngã khiến mẹ phải đi cấp cứu. Các bác sĩ phải mổ để cứu đứa bé nhưng không thể cứu được mẹ.
Tôi sống với bà ngoại và lớn lên nhờ bầu sữa của một hàng xóm tốt bụng. Sau lần ấy, bố tôi xin phép bà ngoại đưa tôi ra Bắc chăm sóc. Bà ngoại rất buồn, lúc đầu không chịu nhưng nghĩ đến tương lai của tôi, bà đồng ý. Cũng may tôi lớn lên trong tình thương như ruột thịt của hai đứa em và mẹ nuôi.
Nghe xong mọi người ai cũng xúc động. Mẹ nuôi tôi nói:
- Sao bây giờ ông mới nói sự thật cho tôi nghe.
- Tôi sợ bà giận là tôi đã phản bội bà.
- Đúng là ông phản bội tôi thật, nhưng việc làm của ông từ lòng tốt nên sự phản bội của ông là sự phản bội nhân ái, làm sao tôi có thể giận ông được.
Sau đó mấy hôm bố tôi qua đời".
Một tuần sau, kết quả xác định qua hai mẫu máu khẳng định, chị và các em chị có chung huyết thống.
(Theo Gia Đình & Xã Hội)