Khang Tú Nhi
(Tôi làm thơ)
Cuộc đời dãi dầu, đôi tay đầy vơi
Bước chân cứ chênh vênh trực ngã
Mà dòng đời hối hả
Ngăn sao cho nước mắt khỏi rơi.
Chả còn thời bao cấp
Khi tình người mỏi dần
Và nỗi niềm cứ dầy theo năm tháng
Cuộc đời khó nhọc miếng cơm manh áo
Xã hội cái thời mấy người đói mà lo?
Chẳng có ai tranh nhau
Vẫn ê hề sao mặt kẻ bán, người mua đều méo
Đồng tiền ngọ ngoằn
Mọi thứ đều trở nên ít ỏi
Cứ cay xè sống mũi
Nào quả chanh, củ hành, củ tỏi...
Những lặt vặt hàng ngày sao bộn bề nỗi lo?
Em trở về trong buổi chiều nắng chát chao
Đôi bàn chân rát bỏng
Nỗi niềm chưa kịp ướt đã khô bong...
Vài nét về tác giả:
Thơ như một sở thích. Không, chính xác là niềm đam mê, là nơi trú vào đó tất cả những buồn vui, khó nhọc đời thường... làm mình thấy nhẹ nhõm hơn. Giống như một niềm đam mê nào đó của bạn, thơ có sức ảnh hưởng ghê gớm với mình.
Mặc dù có thể những vần thơ của mình vẫn còn ngọng dại giống như một đứa bé con hay một người đàn bà thả tất cả vào thơ, muôn mặt của những xúc cảm, rung động, thoắt vui, thoắt buồn... những điều dù méo hay tròn, mình cóp nhặt lại "ném" vào thơ.
Thơ đã đăng: Hình như, Người yêu tôi vẽ tranh, Nín đi em, Đãi bôi, Giai nhân, Tuổi hai sáu, Chia tay.