Tôi và anh yêu nhau cuối năm cấp 3. Hồi đó tôi là một cô bé khá nhút nhát và trầm lặng, ít khi nói về tâm sự và suy nghĩ của mình với người khác. Anh hay nói tôi là một cô gái trầm lặng, ít nói nhưng có trái tim ấm áp và hiểu mọi người. Lúc đầu chúng tôi chỉ là bạn bè, sau một thời gian anh ấy ngỏ lời và chúng tôi yêu nhau được hơn một năm, lên đại học mỗi đứa học một nơi. Tôi học ở Hà Nội, anh học trong Nam nên hầu như ít gặp nhau, chỉ có dịp hè mới gặp.
Tôi biết anh rất tốt, yêu tôi, ngược lại tôi cũng vậy. Tôi có quan niệm khi đã yêu ai đó sẽ chung thủy cho đến cuối cùng. Sau hơn một năm anh bỗng dưng đổi số và không liên lạc với tôi. Tôi đã gọi và hỏi bạn bè anh nhưng họ đều nói không biết. Thời gian đầu tôi hay gọi nhưng không thấy anh trả lời nên không gọi nữa, nghĩ anh cắc có việc gì bận và không liên lạc được, hay có thể máy hỏng. Mỗi ngày tôi đều nhắn cho anh, nhắc nhở, quan tâm rồi chúc ngủ ngon vào buổi tối.
Đến dịp hè tôi gặp anh trên đường đến nhà bạn. Anh tránh mặt dù tôi đã cố gắng gọi. Đến tối anh nhắn tin bằng số lạ hoắc và nói chia tay. Tôi hỏi vì sao thì anh không trả lời rồi tắt máy. Lúc đó tôi đã khóc rất nhiều, cứ ai nhắc đến anh là tôi lại khóc. Mỗi đêm tôi đều lấy điện thoại ra và đọc lại tin nhắn cũ, nhớ về anh. Không hiểu tại sao anh lại chia tay tôi, bạn bè nói anh đã yêu một cô gái khác nhưng tôi không nói gì cả, không oán trách.
Tôi luôn tôn trọng và ủng hộ những quyết định của người mình yêu. Tôi chẳng thể quên anh, nhiều lúc như người mất hồn, bạn bè nói tôi nên tìm một người con trai khác. Một cô gái mạnh mẽ nhưng sẽ có lúc yếu đuối, tôi đã cố gắng quên anh để đón nhận người khác, mong trái tim mình có thể lành lại nhưng không biết phải làm như nào. Chuyện đã qua một thời gian dài nhưng tôi vẫn vậy, ít nói và luôn một mình ngồi khóc.
Thanh
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu