Tôi có người yêu đã hai năm, sau mối tình đầu ngọt ngào nhưng không trọn vẹn. Tôi nghĩ là mình xinh đẹp vì xung quanh ít ai được như tôi, công việc tốt và được trọng vọng, gia đình cơ bản, tôi có nhiều tài lẻ, đảm đang và là người sống nội tâm. Nói chung tôi được nhiều người săn đuổi và nhiều vị phụ huynh dấm dúi cho con mình.
Duyên số đưa tôi đến với anh. Anh yêu tôi chân thành và vì tôi mà thay đổi chính mình đến không ai ngờ được. Chính vì sự thay đổi đó làm tôi cảm động và tiếp cho tôi hy vọng về một hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng con người cũng chỉ có thể thay đổi một mức nào đó mà thôi, anh không còn ngông nghênh, bất cần nhưng vẫn vô tâm, đến mức dù mẹ tôi nhờ anh việc gì cũng để tôi nhắc hàng tháng trời.
Anh không còn xốc nổi và nói chuyện cợt nhả, nhưng vẫn làm việc hết sức cảm tính, dễ bị chạm tự ái dù tôi chỉ đùa một chút hoặc hơi nặng lời. Ví dụ như anh để tôi chờ 40 phút ngoài nắng mà tôi chỉ mới nhăn nhó: "Anh đi đâu mà... gần quá nhỉ?", là anh có thể giận tôi cả buổi.
Ảnh minh họa: Inmagine. |
Anh không thể kiểm soát quỹ thời gian, công việc và tiền bạc của mình, dù không rượu chè, bài bạc gì cả. Tiền anh kiếm được không ít, nhưng anh chi tiêu thoải mái và không bao giờ để dành được gì, dù tôi đã nhắc nhở nhiều lần. Công bằng mà nói, anh có ngoại hình tạm được, thông minh, gia đình tốt và công việc tốt (anh được làm trong quân đội nhờ mẹ).
Tôi không bao giờ muốn so sánh, nhưng chắc chắn rằng mọi người nhìn vào chúng tôi đều thấy khập khiễng. Không ít người thẳng thắn chê bai anh, cả bạn thân, sơ giao, người quen hay bất cứ ai. Cứ nhìn anh đen đúa và nhỏ bé hơn tôi (vì anh gầy và chỉ cao hơn tôi một chút), gương mặt lạnh lùng, ăn nói và hành động đều vô ý, cái gì cũng không biết làm và mớ kiến thức xã hội mù mờ, ai cũng ái ngại nhìn tôi.
Sẽ không có vấn đề gì nếu chỉ là lời bàn tán của mọi người. Tôi đủ vững vàng để bảo vệ anh, bảo vệ niềm tin yêu của mình, nhưng anh không nhận thức được điều đó. Anh thường lôi những khuyết điểm trên cơ thể tôi ra chê và cho rằng có thể tìm được nhiều người tốt hơn tôi, sẵn sàng "xin chết" vì anh.
Những việc mà tôi và anh đều có thể làm, dù tôi làm tốt hơn bao nhiêu, anh cũng luôn cho rằng anh làm tuyệt nhất, không ai qua được (kể cả tôi). Không phải vì anh tranh giành với tôi, anh thực sự bị ám ảnh rằng mình là người kiệt xuất và ước ao được sinh ra trong thời chiến để thoả chí vẫy vùng. Anh làm tổn thương lòng tự trọng, tự ái của tôi, khi mà ngay cả giận, im lặng hay cao giọng với anh, tôi cũng không được thể hiện.
Tôi cảm kích và biết ơn anh vì đã kiên trì giúp tôi vượt qua những đau khổ trong tình cũ, và nhẫn nại chờ đợi tôi lựa chọn một tình yêu, không oán trách, không dằn vặt. Tôi cũng hạnh phúc vì chính mẹ anh đã thừa nhận là tôi khiến anh thay đổi từng ngày theo hướng tốt lên. Trong tim anh chỉ có mình tôi, điều mà các bà mẹ khó chấp nhận, nhưng bà thì hài lòng vì điều đó. Anh cũng dẹp bỏ tự ái của mình để "dày mặt" với cha mẹ tôi, dù họ không ưa anh chút nào và nhiều lần mát mẻ, nặng nhẹ với anh.
Nhưng tôi phải làm sao khi ở bên cạnh một người luôn cho rằng mình là nhất, không nhận ra khi nào tôi khỏe hay mệt, buồn hay vui, sống vô tư vô tâm và luôn "lên cơn" bất chợt? Cha mẹ tôi đều không hài lòng, họ thấy không trông đợi được gì ở anh. Anh chị em cho rằng tôi có nhiều cơ hội tốt hơn. Bạn bè đều khuyên tôi bỏ anh, đồng nghiệp nhìn tôi ái ngại. Tôi không biết tâm sự với ai. Tôi không muốn bỏ anh.
Không quan trọng anh xấu hay đẹp, cao hay thấp, kiếm được bao nhiêu tiền. Tôi muốn một điều gần như không thể, biến con người vô tâm nhưng yêu tôi hết lòng đó trở nên quan tâm đến tôi, đến mọi người và mọi việc xung quanh hơn, đánh giá đúng và trân trọng con người tôi hơn, đừng suốt ngày hờn dỗi nữa. Liệu có được hay không?
Thuna
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.