Tôi và em hay tâm sự nhưng chuyện này là lần đầu tiên em kể. Em nói không nghĩ chúng tôi sẽ được lâu nên không muốn nhắc chuyện ba mẹ. Những người em từng hẹn hò chỉ nghe hơi cuộc sống ba mẹ em là đã đánh giá em rồi mất hút.
Em nói hãy cứ yêu thôi, đừng cưới, em không hợp với cuộc sống kết hôn đâu. Em không muốn sau này con cái sẽ như em, dì có mặt ba thì chăm chuốt em dịu dàng, ba không ở đó là quay 180 độ, luôn tìm cách đẩy em ra khỏi nhà, rồi phải chịu cảnh thay đổi dì, dượng đến chóng mặt, tên tất cả những người đó em cũng không kịp thuộc.
Bố mẹ em ghét nhau nên sinh nhật em có tới hai cái bánh, tổ chức hai địa điểm khác nhau. Lớn rồi em mới biết họ chia tay không vì ngoại tình mà từ mặt nhau chỉ vì chuyện chia tài sản. Lúc ly dị họ như muốn xẻ em làm đôi, họ yêu em nhưng ghét nhau, tới đón em họ cũng không thèm chào nhau một câu. Nhưng vợ mới của ba thì cứ thấy em là khó chịu, vì dì đổ tội vì em mà ba không chịu thêm con. Lúc đầu em thấy dì hằn học hay gì đó là nói ba ngay, nhưng sau không nói nữa vì không muốn vì mình mà hôn nhân mới của ba tan vỡ thêm mấy lần nữa, bởi mỗi khi em nói cho ba là trước sau gì dì đó cũng bị đuổi, kể cả họ tình cảm thế nào.
Ba mẹ em cũng tuyên bố từ lâu là tái hôn nhưng sẽ không sinh thêm con để dành tình yêu cho riêng em. Đã 21 năm rồi mà họ vẫn vậy, em không biết nên vui hay buồn nữa vì điều này nữa. Em không có niềm tin vào hôn nhân, cũng không có tự tin tiến tới hôn nhân. Em nói tôi đã sai lầm khi yêu em, sẽ hối hận nếu chọn em. Tôi nên đi tìm người con gái luôn sẵn sàng tiến tới hôn nhân để làm vợ thì tốt hơn nhưng tôi không muốn lấy ai ngoài em. Tình yêu đến với tôi rất khó, có được rồi tôi không muốn buông tay, nhất là vì lý do không chính đáng như thế này.
Tình yêu không bỏ đi dễ dàng như đồ chơi mà nói bỏ là tôi chịu bỏ. Tôi hiểu và biết em không phải người coi thường hôn nhân, rất trân trọng là khác, chẳng qua bản thân em vẫn chưa đủ can đảm để tin chính mình mà thôi, nên dù tôi giải thích thế nào em cũng không tin. Tôi không phải người khi yêu thì vồ vập, ai cũng yêu mà chỉ yêu ai cảm thấy họ cần mình và mình cũng vậy. Một người tôi có thể nhìn thấy tương lai sánh vai đi cùng và tự tin nói người đó là em.
Tôi cũng lớn lên trong gia đình tan vỡ, một mình mẹ nuôi anh em tôi, ba cuỗm gần hết tài sản theo người đàn bà khác. Cũng may mẹ được ngoại giúp nên đứng lên được, nuôi nấng cho anh em tôi cuộc sống sung túc, tôi hiểu cảm giác hụt hẫng lòng tin của em. Em, một người con gái tuy mạnh mẽ nhưng rất mong manh, nói ghét hôn nhân nhưng tôi biết em cũng khát khao có một tổ ấm cho riêng mình to lớn như tôi vậy.
Tôi phải làm sao để cho em biết em sẽ không như ba mẹ mình, em là chính em chứ không phải tín đồ "cha nào con nấy" như em bị ám ảnh?
Khải
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu