Cuộc đời có nhiều cảnh trớ trêu nhưng tôi không nghĩ nó lại xảy ra với mình. Bản thân tôi đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều để đi đến quyết định như hôm nay. Thật sự tôi không biết mình đã làm đúng hay sai
nữa...
Anh - một người đàn ông từng trải, va vấp nhiều. Còn tôi là một cô bé vừa tròn 18 tuổi. Tôi biết anh đã ly hôn và xem anh như anh trai. Tôi và anh gần nhà nên thường xuyên gặp nhau. Anh hay giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn hay khúc mắc trong cuộc sống. Tôi vẫn là cô bé vô tư dưới sự che chở của người anh mà tôi không hay biết rằng anh đã yêu tôi.
Một ngày nọ, tôi có người chị họ ở dưới quê lên nhà tôi để đi học cho tiện. Chị ấy cũng bằng tuổi tôi nên hai chị em khá thân thiết và tất nhiên anh lại có thêm một đứa em gái nữa. Thời gian cứ thế trôi đi, khoảng nửa năm sau tôi bỗng nhận ra là chị ấy thích anh, tìm mọi cách để gặp anh, mè nheo với anh đủ thứ. Càng ngày tôi càng nhận thấy chị ấy bị cuốn hút bởi sự từng trải và hào phóng trong cách ứng xử, tiêu tiền của anh. Tôi cũng không quan tâm mặc dù thỉnh thoảng tôi nhìn thấy ánh mắt xa xăm của anh.
Rồi chị nói với tôi rằng chị đã thổ lộ tình cảm với anh nhưng anh hỏi: ''Em đã bảo Lan (là tôi) chưa, đã biết rõ về anh chưa mà em làm như vậy?''. Lúc đó tôi cũng lờ mờ cảm nhận được tình cảm của anh dành
cho tôi nhưng sợ chị buồn nên tôi đã hẹn gặp anh. Tôi nói rằng: ''Chị thích anh, anh hãy dành tình cảm và sự quan tâm cho chị. Nếu anh không làm cho chị hạnh phúc thì đừng gặp em nữa''. Tôi nói một hơi rồi đi về, không cho anh cơ hội để bày tỏ nỗi lòng.
Sau đó, tôi đi làm ăn xa để lại cuộc tình mà tôi cho là đẹp giữa anh và chị. Nhưng khi xa anh tôi mới hay là mình cần anh. Tôi nhớ anh đến khủng khiếp và nhận ra rằng tôi yêu anh thật nhiều. Dù ở xa nhưng tôi vẫn nhận được sự quan tâm chăm sóc bằng những lời ân cần, những món quà chứa chan tình cảm của anh. Chị cũng biết điều đó và luôn so sánh với tôi. Có lần chị đã nói vói anh ''Anh có yêu em không? Tại sao em không được như Lan?''. Tôi biết rõ tình cảm của mình nhưng vẫn giữ trong lòng. Tôi nghĩ rằng anh là của chị, mình không nên làm gì có lỗi.
Đến khi chuyện làm ăn của tôi thất bại làm tôi suy sụp hoàn toàn, anh đến bên tôi động viên và giúp đỡ rất nhiều. Anh nói đã chia tay với chị. Ban đầu anh nghĩ anh đã ly hôn một lần, có người con gái yêu anh là hạnh phúc anh cần phải nắm giữ nhưng sau anh nhận ra anh không yêu chị và không thể chấp nhận thói tiêu xài vô độ, coi anh là cái máy kiếm tiền của chị. Tôi thật bất ngờ khi anh khóc và nói: "Chẳng lẽ em không nhận ra là anh yêu em? Em lại muốn đẩy anh về với cô ấy?''. Tôi thật sự xúc đông. Tôi cảm thấy trước đây mình đã quá ngu ngốc. Tôi ùa vào lòng anh để xoa dịu tình yêu thầm kín nhưng cháy bỏng trong con tim nhỏ bé của mình. Anh ôm ghì lấy tôi như sợ tôi sẽ bay mất khỏi anh một lần nữa.
Chị tôi đã có gia đình và đã có bé 4 tuổi. Còn tôi và anh yêu nhau đã 6 năm mà không ai hay biết kể cả ba mẹ tôi. Tôi biết mình không thể im lặng nữa nhưng tôi sợ nói ra ba mẹ sẽ phản đối gay gắt. Ba mẹ rất hy vọng vào tôi nhưng giờ chuyện tình cảm của tôi thế này ba mẹ làm sao ăn nói với dòng họ.
Ba mẹ buộc tôi phải xa anh mãi mãi nhưng tôi không làm được điêu đó vì tôi rất yêu và rất cần anh. Ở bên anh, tôi được là chính mính và được hạnh phúc thật sự. Nhìn ba mẹ thất vọng, buồn bã, tôi cũng không cầm lòng được. Anh sợ tôi vì thương ba mẹ sẽ bỏ cuộc. Anh động viên, an ủi, thậm chí anh nói với tôi anh sẽ làm thân trâu ngựa để tôi được hạnh phúc và cố gắng bù đắp cho gia đình tôi.
Thật sự tôi không biết phải làm sao trong hoàn cảnh này. Vì sau bao nhiêu cố gắng của anh với gia đình tôi đều không được nhìn nhận. Tôi thật sự rất đau khổ. Tôi phải làm gì trong hoàn cảnh này bây
giờ?
Song Lan