Em không thể ngồi im nhìn mọi thứ tuột mất khỏi vòng tay em, em làm mọi việc theo sự mách bảo của con tim em. Em làm mọi việc mà theo mọi người gọi đó chính là níu kéo tình yêu. Chốn tình tình theo, theo tình tình chạy. Cái chân lý bất di bất dịch đó mà em cứ cố tình không hiểu. Em cứ thế đuổi theo anh, càng đuổi thì dường như mọi thứ càng xa rời em hơn. Nhưng em chỉ nghĩ đơn giản là em đang cố gắng tìm kiếm hạnh phúc đã mất của em thôi. Anh có biết đã bao lần em quyết tâm không nghĩ đến anh rồi không? Đã bao lần em đã dũng cảm đối diện với tất cả. Và bây giờ em sẽ làm thế vì ánh mắt anh đã không còn hướng về em nữa rồi. Đã đến lúc em phải tỉnh táo rồi anh ah. Đã đến lúc em phải chấp nhận sự thật và chốn khỏi cái vỏ bọc mà chính em đã tạo ra cho em. Ngày xưa em yêu anh chỉ vì ánh mắt anh nhìn em. Nhìn sâu vào trong mắt anh, em thấy được anh yêu em thật sự và có ý định nghiêm túc với em. Quá đơn giản đúng không anh? Hôm đó anh mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc nhìn anh em biết đó sẽ là người đàn ông của đời em. Và mình yêu nhau cũng rất nhanh sau đó đúng không anh? Nhưng em đã không còn giữ được ánh mắt anh nữa rồi. Bây giờ ánh mắt đó sẽ không còn nhìn em say mê nữa, chỉ còn em nhìn anh thôi, mình em nhìn anh và tìm kiếm anh trong vô vọng. Em đã cố gắng níu kéo và giờ em nhận ra em nên dừng lại tất cả thì tốt hơn. Tốt cho anh và cho em. Em đã hiểu tại sao khi không còn yêu nhau nữa thì tình bạn cũng sẽ mất đi. Gặp nhau thế nào được khi vẫn còn yêu nhau. Gặp nhau thế nào được để rồi những đam mê xưa cũ lại quay về đúng không anh? Rồi sẽ có người đàn ông khác yêu em, quan tâm đến em hoặc có thể không, em cũng không biết nữa. Nhưng em sẽ không hối hận vì đã một lần giám sống với hết cảm xúc của em. Em sẽ học cách quên anh để đưa em về với thực tại dù lòng em không muốn như thế. Cá sấu của anh.
Vũ Thị Bích