Khi còn là một cô bé con, tôi đã đọc rất nhiều sách, dĩ nhiên không thiếu những câu chuyện cổ tích thần tiên, rồi mơ về chàng trai của đời mình. Tôi là cô gái có tâm hồn trẻ con nhưng chỉ thích tình yêu của những người trưởng thành. Vì vậy, khi bạn bè học đại học, họ nghĩ nên có bạn trai, tôi lại nghĩ mình còn quá nhỏ, cứ học thật tốt, chơi thật vui trước đã. Khi bạn bè tốt nghiệp, họ nghĩ nên sớm ổn định, lấy chồng, sinh con, tôi lại thấy mình còn trẻ, nên tập trung cho công việc, kiến thức chuyên môn. Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi qua, bỗng nhiên chậm lại vài giây khi một người bạn bảo chúng tôi đã 27 tuổi, tôi không cam tâm khi tâm hồn và vẻ ngoài mới 22-23 tuổi nhưng đã là cô gái 27 tuổi.

Ảnh minh họa.
Hiện tại, tôi không bị áp lực từ phía gia đình về chuyện lấy chồng, cũng chưa sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân. Tôi cho rằng 30 tuổi đến 33 tuổi là độ tuổi đẹp nhất để lấy chồng nếu có một tình yêu thật sự. Cách đây vài năm, tôi khá vô tư, giờ thấy hoang mang vì đã lo sợ ế. Mọi người nhìn vào đều khẳng định tôi đã có người yêu, thực tế tôi còn chưa biết hẹn hò là gì. Sau khi biết được sự thật, thiên hạ lại quay ra nói là do tôi chảnh. Tôi cao 155 cm, mọi người bảo tôi đẹp, tốt nghiệp đại học danh tiếng, cũng tương đối hiểu biết xã hội. Lương của tôi trên 20 triệu đồng, khéo tay, sống được lòng mọi người, yêu thiên nhiên, tự trọng, không tự cao. Bạn bè bảo tôi khá lạnh lùng khi mới quen nhưng đã chơi thân thì tính tình tốt, thông minh, hài hước. Trước giờ tôi luôn nghĩ, lấy chồng không sợ muộn, chỉ sợ nhầm, sẽ cưới khi yêu thương đủ lớn.
Trước giờ tôi không chủ động tìm kiếm đối tượng nhưng tiềm thức vẫn luôn ngó nghiêng, tìm người như mình vẫn mơ mộng. Có điều, với những gì tôi mơ, thì tiêu chuẩn hơi cao, giờ 30 tuổi tôi sợ mình sẽ ế. Tôi có nên cho những người thích mình một cơ hội tìm hiểu dù trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến họ vì không có cảm tình? Mong các bạn tư vấn.
Quỳnh
Gửi tâm sự bằng tiếng Việt có dấu tới email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.