Trong một lần tâm trạng buồn chán, em đã vào chat room để có người tâm sự. Và em đã gặp được anh. Ban đầu, chúng em nói chuyện tầm phào, sau đó có trêu và nhận nhau là người yêu. Nhưng trong một khoảng thời gian dài sau đó, khi chúng em gặp mặt và cho nhau số điện thoại thì hình như tình cảm của cả hai đã phát triển hơn ở mức tình anh em xã hội.
Tính tới thời điểm bây giờ, chúng em đã yêu nhau được ba tháng nhưng đã nảy sinh nhiều vấn đề làm em phải suy nghĩ. Có lẽ khi mọi người đọc đến đây thì sẽ đều nghĩ rằng em thật ngớ ngẩn khi đi tin và yêu người trên mạng bởi bây giờ có tràn lan những kiểu lừa tình, cướp, hiếp chỉ vì quen bạn trên thế giới ảo. Nhưng em xin được kể sâu hơn để mong mọi người hiểu và cho em ý kiếm vì em đang ở trong tình trạng: "Bỏ thì thương, vương thì tội".
Anh mới tốt nghiệp cao học báo chí, tính tình rất điềm đạm, hòa nhã. Yêu nhau thời gian ngắn thôi nhưng em và anh ấy luôn xác định một mối quan hệ lâu dài. Và hơn hết, em cảm nhận là anh yêu em rất thật tâm, mặc dù anh là người ít biết thể hiện. Là con gái, tâm lý ai cũng vậy, cũng đều muốn được người yêu mình chiều chuộng, quan tâm. Em không đòi hỏi phải có những món quà cao sang, đắt tiền nhưng yêu nhau suốt ba tháng trời, em chưa từng được anh tặng một cái gì,cho dù là một bông hồng mấy nghìn.
Em cũng chưa từng được anh cho đi chơi theo đúng nghĩa, chưa từng được anh mua cho gì ăn, duy có đúng hai cốc nước mía. Em biết anh không có tiền vì anh chưa đi làm nên em cũng không đòi hỏi gì cả. Em lại xua đi những ý nghĩ đó và đổ tại là em, sao lại sống thực dụng thế.
Nếu chỉ vậy thôi chắc em sẽ chẳng phải phân vân, khó nghĩ tới mức này. Chuyện là em cũng đã cho bạn bè biết về anh nhưng ai cũng chê, không đồng ý cho em yêu anh. Xét về bề ngoài, anh kém em nhiều. Rồi họ nói tại sao thanh niên từng này tuổi (anh đã 26 tuổi) mà cái xe máy còn không có, vẫn ngửa tay xin bố mẹ ở quê, không chịu đi làm thêm. Trong khi suốt ba tháng yêu nhau, em thấy anh chỉ ở phòng ngủ hết cả nửa ngày, chiều thì qua chỗ em làm thêm chơi, đợi em tan làm rồi dùng xe máy của em chở anh về.
Yêu anh, em có cảm giác như em đóng vai trò là người con trai trong mối tình. Anh mà muốn đi đâu thì em lại tới đón anh. Anh không có tiền, em lại đưa cho anh. Em cũng chẳng nhiều tiền nhưng khi thấy anh tới mức 1.000 đồng còn không có thì em lại thấy thương. Cũng có khi là anh ấy hỏi vay em. Tình trang cứ diễn ra liên tục như vậy khiến em rất không hài lòng. Nhiều lần, em cũng đã nói thẳng với anh là nên đi làm nhưng anh chỉ ậm ừ rồi lại bỏ đấy.
Bố mẹ em cũng đã gặp anh một lần nhưng khi ấy em giới thiệu anh với tư cách bạn bè. Khi em hỏi ý mẹ là cho em yêu anh ấy thì mẹ giãy nảy lên, kiên quyết phản đối. Cũng bởi tại anh quê tận Lạng Sơn, còn em ở Hà Nội, có nên duyên thì sẽ phải ở trọ. Bố mẹ nào cũng thương con cái, ai mà đồng ý. Rồi bố mẹ chê cái nghề của anh phải đi đêm hôm. Nếu còn biết em đưa tiền thì có chết mẹ cũng không đồng ý.
Mười người gặp anh thì có tới chín người nói em yêu anh ấy sẽ khổ, kêu em bỏ anh ấy đi, em xứng đáng với người tốt hơn. Có lần tại phòng trọ của anh (hôm đó là sinh nhật anh), em mang hoa quả sang cho hai bé nhà chị chủ nhà, em đã được một phen ngỡ ngàng khi chị chủ chúc người yêu em một câu: "Chúc người yêu chú không bao giờ bỏ chú".
Không hiểu có ma lực nào khiến em không thế rời xa anh ấy, mặc dù trong lòng em cũng không hài lòng về nhiều việc anh ấy làm. Em cũng không phải là người xấu xí hay cư xử tệ mà tới mức không ai yêu. Em đã từ chối ba người chỉ để yêu anh. Vậy mà giờ đây, trong lòng em thực sự hoang mang về cái định nghĩa: "Tình yêu online" này. Liệu em có đủ can đảm và tình yêu đủ lớn để vượt qua? Trong khi tuổi anh không phải ít, sự nghiệp chưa có, tiền bạc cũng không, chỉ có tình yêu dành cho em.
Lặng
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.