Nhưng tình yêu em dành cho anh, có lẽ dùng những từ đó để miêu tả cũng chưa thể hiện được hết anh yêu ạ. Những ngày này không có anh, em vẫn sống nhưng tâm hồn em không sống. Em nói chuyện với bất kỳ ai em cũng nghĩ rằng mình đang nói chuyện với anh, rồi bất giác trong khi họ nói không giống với anh hàng ngày thì em chợt nhận ra rằng anh không ở đó.
Rồi em vẫn tiếp tục chìm dần vào những cuộc đối thoại như vậy, nửa tỉnh nửa mơ, những lúc giật mình nhận ra tim em lại đau quặn lại và nước mắt lại tiếp tục rơi.
Em đi lang thang hết chỗ này đến chỗ kia, không biết mình đang đi đâu, nhưng những chỗ em thường đến đều là những chỗ em và anh từng đến và có nhiều kỷ niệm.
Em ngồi trên ghế đá gần nhà thờ, dạo trong vườn hoa, công viên, ngồi cười một mình và lúc nhận ra mình chỉ có một mình nước mắt lại rơi.
Có lúc em khóc gào lên vì em không thể chịu nổi ý nghĩ rằng anh không yêu em nữa. Em quỳ xuống van xin ông trời đừng hành hạ em thế này nữa. Như vậy người ta gọi là điên anh ạ.
Em đã tưởng tượng ra cuộc sống sau này không có anh, em cũng sẽ vẫn lấy chồng nhưng cũng như bây giờ em sống mà chẳng có tâm hồn. Em không có sự nhiệt tình để có thể chăm sóc chồng em chu đáo hoặc giúp chồng trong sự nghiệp nếu chồng em không phải là anh. Vì em chỉ có ý niệm làm tất cả cho anh mà thôi. Hoặc giả lúc anh và chồng em đều gặp khó khăn, có lẽ lúc đó em chạy đến bên anh trước và cũng không cần để ý đến tình trạng của chồng em như thế nào.
Mặc dù trong cuộc sống hàng ngày, em không phải là người nhẫn tâm như vậy, nhưng vì anh, em có thể trở thành con người như vậy đó.
Em đang tận dụng những phút tỉnh táo nhất trong ngày để viết cho anh những dòng tâm sự này. Tặng người yêu của em đoạn thơ mà em rất thích và anh cũng từng rất thích: Chỉ riêng điều được sống cùng nhau Niềm sung sướng với em là lớn nhất Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực Giây phút nào tim đập chẳng vì anh Một trời xanh một biển tận cùng xanh Và gió thổi và mây bay về núi Lời thương nhớ ngàn lần em muốn nói Nhưng bây giờ chỉ có sóng và em...
HTT