Bắt đầu là sự lạnh lùng, cứng rắn của em, những điều tạo ra khoảng cách lớn trong quan niệm sống của anh và em. Rồi sau đó thì sao nữa anh còn nhớ hết không anh...
Nhiều lúc em cũng tự hỏi mình tại sao em yêu anh nhiều đến thế! Tại sao em luôn không sống đúng với con người thật của mình, tại sao, tại sao hàng trăm câu hỏi cứ bám riết lấy em hàng đêm. Và để rồi khi ngày mai thức dậy, em lại tiếp tục làm một kẻ hời hợt, thờ ơ với mọi thứ quanh mình... Yêu anh, yêu nhiều hơn, buồn cũng nhiều hơn! Anh có hiểu được tâm sự đó của em không anh.
Đừng vô tình mãi như thế anh nhé! Chỉ cần quan tâm một chút thôi anh sẽ cảm nhận được tình cảm của người yêu mình mà. Em yêu anh và luôn cần có anh bên đời.
Giá ngày xưa anh chẳng nói yêu em
Có lẽ giờ anh đã không buồn nhiều đến thế
Niềm tin anh đặt nơi em chẳng thể
Như niềm tin anh gửi trọn riêng mình
Giá ngày xưa tạo hoá cứ vô tình
Đừng bắt nhịp hai trái tim xa lạ
Gặp nhau đâu là tất cả
Xa nhau đâu chỉ một vài ngày
Giá ngày xưa anh đừng nói yêu ngay
Đừng mong ước những điều không thể có
Bởi chắc gì mình đã mãi nợ duyên nhau
Ai biết chuyện đời rồi sẽ đi đâu
Anh có hối tiếc những điều anh đánh mất
Vẫn biết tình yêu mình trao nhau là chân thật
Nhưng lý lẽ nào hàn gắn được nỗi đau
Em biết là suy nghĩ của em chẳng đủ nông sâu
Để hiểu hết những điều anh muốn nói
Nếu có một lần nào trái tim em xin một lần thú tội
Em sẽ tự tay trao hình phạt cho mình
Bởi lỗi lầm của em là đã yêu anh
Nhưng chẳng thể bằng tình yêu làm anh hạnh phúc
Chẳng thể sẽ chia những điều anh mong ước
Chẳng biết hy sinh sự ích kỷ của riêng mình
Nên giá ngày xưa anh đừng nói yêu em
Thì có lẽ giờ anh đã không buồn nhiều đến thế
Nguyễn Thị Thanh