Trang Tran
Xui xẻo
Tinh thần phấn chấn dắt cái xe yêu quý ra ngoài. Khổ, mấy hôm không đi đâu cộng thêm tiết trời lạnh thấu xương làm nó trở nên khó khởi động khủng khiếp. Toát mồ hôi một lúc cuối cùng cũng lướt êm. Đang thong rong sung sướng thì đột nhiên xì...
Gì thế này? Cái lốp sau tự nhiên bẹp dí. Đường thì đông. Cố tìm xem hai bên đường có chỗ nào sửa xe không? Đau khổ dắt được một đoạn thì có chỗ sửa. Nhìn đồng hồ. Ôi, còn có 15 phút nữa là đến giờ. Với cái xe như thế này thì nhanh cũng phải 15 phút mới xong. Làm sao mà đến kịp đây?
Rầu cả ruột, bặm môi, gọi điện bảo họ đợi một chút. Thế là tan biến cơ hội gây cảm tình đầu năm. Thế nhưng đâu đã hết. Sờ vào túi lôi điện thoại ra thì hỡi ôi nó lại nằm... ở nhà. Sao mà trên đời lại có con bé đãng trí như mình? Đầu óc căng thẳng. Làm sao bây giờ? Mình chẳng nhớ số điện thoại nào cả trừ số của mình và số cố định ở nhà. Chết, kiểu này có nguy cơ đến muộn quãng 20 phút chứ chẳng chơi. Nhỡ họ nghĩ mình quên mà bỏ về thì thôi đời.
May mắn
Tĩnh tâm một lúc, và nghĩ: "Hôm trước mình vừa dạy họ đếm số và luyện nghe hiểu bằng cách một người đọc số điện thoại để những người khác ghi lại. May ra mình vẫn còn giữ tờ giấy nháp ghi mấy con số đó. Vừa lục cặp, vừa cầu trời hãy thương con một tí. Ồ, đây rồi, cái tờ giấy nháp nhàu nát tự nhiên được nâng niu một cách đặc biệt.
Ngó nghiêng xung quanh tìm xem có chỗ nào cho gọi điện không, thất vọng tràn trề. Chẳng thấy cái ki-ốt nào cả. Xin một chị ngồi chờ ở cửa hàng cho gọi nhờ một cuộc điện thoại, chị ấy chối đây đẩy bảo không có phone. Nghĩ bụng, thế cái gì cộm lên trong túi quần chị kia?
Cố nài nỉ chị ấy thêm một lúc nữa rằng mình đang có chuyện gấp và sẽ chẳng để chị phải chịu tiền cuộc điện thoại này đâu. Nhưng không được. Thôi đánh liều muốn ra sao thì ra. Mình chạy bừa vào một cửa hàng bán đồ vật liệu xây dựng nho nhỏ bên cạnh. Gặp một bác đứng trông cửa hàng. Cố gắng lấy giọng bình tĩnh nhất: "Bác ơi, cho cháu xin gọi nhờ điện thoại một chút ạ. Cháu đang có việc rất gấp. Cháu sẽ gửi tiền bác cuộc gọi này".
Bác ấy ngẩng lên một chút nhìn mình rồi nhẹ nhàng dẫn mình vào bên trong gọi điện. Xong xuôi, mình như trút được một gánh nặng. Thở một cái lấy lại bình tĩnh. Đi ra ngoài bảo: "Bác cho cháu gửi tiền cuộc gọi vừa rồi ạ". Lạ kỳ, bác tự nhiên xoa đầu mình rồi bảo: "Thế xong rồi à con? Thôi, con cứ đi đi, bác không lấy tiền của con đâu". Nói rồi, bác mỉm cười thân thiện với mình.
2698 |
Ôi, hình như lâu lắm rồi mình mới gặp một nụ cười thân thiện và ấm áp như thế từ một người lạ. Cảm giác thật khó tả. Dường như những lo lắng, bực dọc về chuyện xui xẻo không còn. Lòng tự nhiên thấy nhẹ nhàng và bao nhiêu phấn chấn hào hứng lại ùa về. Mình nở nụ cười cảm ơn bác rồi chào bác ra chỗ sửa xe.
Vừa hay anh thợ vá xong cái xe. Anh bảo vết thủng bé tí tẹo thôi do một cái đinh gút nhỏ mắc vào và không có vấn đề gì đáng lo lắng cả. Sung sướng, mình phi ngay đến chỗ dạy. Vẫn những nụ cười hiền lành, Calum, Sarah và Alex hỏi thăm xem xe mình thế nào. Nghe mình kể chuyện ai cũng mừng vì mình đã thật may mắn. Tự nhiên mình trở nên hào hứng hơn bao giờ hết. Cảm giác như chưa có buổi học nào tuyệt vời như vậy.
***
Có lẽ cuộc sống luôn là như thế. Luôn chứa trong mình những điều bất ngờ: cả bất ngờ xui xẻo và cả những bất ngờ may mắn. Nhưng dường như chẳng có một ranh giới rõ ràng nào giữa hai thứ này.
Xui xẻo có khi lại là cái mở đầu cho những may mắn và để thưởng thức những cái may mắn con người phải trải qua không ít xui xẻo. Nhưng trên hết sau tất cả những bất ngờ lại thấy sao cuộc sống tuyệt vời và đáng yêu thế.
Niềm tin về những điều tuyệt vời và những con người tuyệt vời trong cuộc sống lại càng được củng cố mạnh mẽ hơn. Chỉ muốn hát thật to lên: Ôi cuộc sống mến thương!
Trang Tran [trankhanhtrang@gmail.com]