Tình yêu của chúng mình không được an bình, bằng phẳng như những mối tình khác, 5 năm yêu nhau là 5 năm em và anh phải vượt qua rất nhiều trở ngại từ gia đình đôi bên, cho đến giờ đây khi hai gia đình chấp thuận tình yêu của chúng mình thì em lại quyết định lặng lẽ rời xa anh. Em biết anh sẽ suy nghĩ, day dứt rất nhiều, nhưng em xa anh không phải vì em không yêu anh mà em không thể nào ích kỷ chỉ biết nghĩ cho một mình em được. Nhận được kết quả khám bệnh từ bác sỹ em tưởng chừng như tất cả những gì trước mắt em sụp đổ. Chân em không còn đứng vững được, ngỡ ngàng đến độ không thể khóc được, cổ họng em cứ nghẹn lại nhưng trong tâm trí em lại như muốn thét gào gọi tên anh để cầu mong anh đến bên em làm chỗ dựa cho em khi em thật sự gục ngã. Em không hiểu tại sao lâu nay mỗi khi có chuyện gì buồn hay vui em đều tìm đến anh, thậm chí khóc vu vơ cũng tìm đến anh, vậy mà giờ đây em lại muốn tránh mặt anh. Anh hãy quên em và tìm cho mình một chỗ dựa khác, em yêu anh nhưng em không thể ở bên anh được vì thời gian em được ở gần anh không còn dài nữa, em không muốn anh phải mãi đau khổ vì một người như em. Đáng lẽ ra những lúc như thế này em cần ở bên anh lo lắng, chăm sóc cho anh để bù đắp lại những tháng ngày mình không được ở bên nhau, nhưng nếu làm như vậy anh sẽ càng khó quên em hơn. Thà rằng ra đi trong im lặng để anh cho rằng em đã có một bờ vai khác, cho rằng em không xứng đáng với tình yêu lâu nay anh dành cho em và nhanh chóng tìm cho mình một tình yêu khác. Cho dù em ở đâu và như thế nào em vẫn mãi yêu anh, anh hãy sống thật mạnh mẽ anh nhé!
Rau Tần ô Buồn