Đó là vào ngày 24/5/2006. Tôi đi chơi tối với những người bạn cũ. Chồng tôi làm muộn và ăn tối tại nhà một người đồng nghiệp (đó là anh ấy nói vậy). Khi kim đồng hồ chỉ đến số 11 và chẳng thấy tăm hơi gì của anh ấy, tôi hơi lo lắng và gọi điện để biết chồng mình đang ở đâu. Thế nhưng anh ấy lại nói rằng không thể nói chuyện được. Anh ta nói đang đi trên đường và mẹ anh ấy đang gọi điện. Cảm thấy bớt căng thẳng hơn nên tôi tắt máy và lên giường đi ngủ.
Khi về đến nhà, anh ấy đi đến phòng ngủ và nói: “Anh nghĩ rằng chúng ta nên chia tay”. Sau cảm giác hỗn loạn ban đầu, ngay lập tức tôi rất tức giận. Anh ta nói với tôi rằng đã nói chuyện về tình trạng của chúng tôi với cha mẹ của anh ấy. Và mẹ của anh ấy nghĩ rằng ly dị là một ý hay.
Ảnh minh họa. |
Tôi như phát điên ngay sau khi anh ấy nói xong. “Tại sao anh lại nói chuyện chia tay với mẹ mình trước khi anh nói với tôi về chuyện này?”, “Anh đặt tôi ở vị trí nào trong cuộc hôn nhân này?”. Tôi đã hét lên như vậy.
Trút hết bực tức vào từng bước chân nện xuống sàn, tôi tháo nhẫn cưới và đặt nó vào trong hộp đựng đồ trang sức ở tủ quần áo. Đó là hành động mà tôi chưa từng làm.
Khi tôi không thể chịu đựng cái nhìn của anh ấy, tôi ra khỏi phòng ngủ, xuống phòng khách và anh ấy cũng đi theo.“Đó là những gì em muốn ư?”, anh ta hỏi. “Em không ghét anh một chút nào ư?”. Đến lúc này tôi biết rằng những gì tôi phải đối mặt sẽ là một cơ hội tuyệt vời cho cuộc sống của mình. Tôi sẽ xin ly hôn.
Dần dần, tôi đã tìm được những từ ngữ để nói với chồng rằng, anh ấy đã đúng. Tôi không hạnh phúc. Và tôi cũng muốn chia tay. Lúc này, những ràng buộc trói chặt tôi với nó trước đây dần dần được gỡ bỏ.
Hai tuần sau đó, tôi gặp người phụ nữ của anh ta. Cô ta chính là người trên điện thoại đêm đó mà anh đã nói dối rằng mẹ mình đang gọi và cũng là người tác nhân dẫn đến cuộc chia tay của chúng tôi. Tôi tự hào nói rằng mình vẫn có đủ sự điềm tĩnh để bắt tay cô ta. Tôi vẫn không bị sụp đổ cho đến khi đi được nửa dặm. Sau khoảng 20 phút khóc lóc và nửa giờ để than vãn số phận tôi đã vượt qua cú shock đó và tiến đến con đường tự do.
Bốn năm sau khi ly dị, tôi đã rút ngắn thời gian làm việc của mình lại, hoàn thành bằng cử nhân và bắt đầu viết truyện. Những ngày này, tôi nấu ăn và lên lịch cho mọi kế hoạch của mình. Tôi cũng không có lý do nào để tránh né sex. Trong sự nhận thức muộn màng, rất khó để cảm thấy bất cứ điều gì ngoài lòng biết ơn đối với chồng và cô tình nhân của anh ta. Nếu không có họ tôi đâu có được mình như ngày hôm nay. Và tôi, không nghi ngờ gì nữa, yêu cuộc sống độc thân sau ly hôn.
Không có sự xấu hổ. Không hối tiếc. Không có lời xin lỗi.
Chi Anh