Em biết anh cũng có tâm trạng như em, phải không? Song lý trí không đồng cảm với con tim, hoàn cảnh không cho phép và cả không gian, thời gian cũng không đồng tình với con tim lạc lối của chúng ta. Nhưng anh ơi, những điều đó chỉ có thể ngăn cách, cản trở ta chứ không thể nào khiến con tim ta thôi thổn thức.
Anh! Có thể nào cho em biết anh đang nghĩ gì về em? Có phải em là người quá tham lam trong tình cảm không? Em như người đang đứng gữa rất nhiều ngã rẽ mà không biết nên đi lối nào? Em thật sự rất đau khi những suy nghĩ cứ vẩn vơ chạy trong tâm trí, khi những nỗi nhớ lại dâng lên cồn cào, khi phải đối diện với hiện tại là mình đang lừa dối người thân và chính mình.
Em rất muốn quên anh nhưng người ta nói "Muốn quên là sẽ nhớ" nên em dặn lòng "cố nhớ để mà quên". Đến giờ, em thật sự thấm thía câu nói của một ai đó "bạn chỉ mất một phút để nhận ra một người đặc biệt, một giờ để đánh giá họ, một ngày để thích và yêu quý họ nhưng sẽ mất cả đời để quên họ". Dù ngày mai, ngày kia hay là ngày thứ… "n" nào đó, chúng ta không thể có nhân duyên để gặp nhau thì em vẫn tin rằng nơi đây vẫn có hai tâm hồn, hai trái tim đang nghĩ, quan tâm đến nhau. Và em hôm nay, ngày mai hay ngày thứ… "n", vẫn dành cho một tấm chân tình dù biết sẽ chẳng đi đến đâu, chẳng có kết quả gì nhưng đó là tình cảm thật sự, rung động muộn màng từ con tim mềm yếu.
Em lúc nào cũng nhớ đến anh, cũng thầm mong anh hạnh phúc, hãy cứ để lý trí của anh tìm cách trốn tránh em, tìm cách để quên em vì nhiệm vụ của nó còn phải gìn giữ những thứ quan trọng hơn, mong manh hơn. Dù "trong cõi đời này từ đây mãi mãi không thấy nhau” thì xin vẫn cứ dành cho nhau những gì tốt đẹp vì "ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau", phải không anh?
LH