Trần Thị Khánh Trang
Cậu ạ, tính ra mình đã có gần 365 ngày tức là gần 8760 giờ bên nhau rồi đấy. Mình đã cùng gắn bó, cùng nhau san sẻ thật nhiều điều... Cậu còn nhớ không những phút giây tuyệt vời mà cậu mang đến cho tớ trong suốt những ngày qua?
Đó, là những khoảnh khắc không thể quên khi học cùng các bạn thân yêu của D06-K49, là những lúc buôn chuyện lúc giải lao giữa giờ, là những khi tụ tập vui vẻ ăn uống bên nhau, rồi những cuộc đi chơi dã ngoại... Bao ký ức lại ùa về trong tớ, tựa như mới hôm qua đây thôi, tớ mới được cùng các bạn thân yêu đi thuyền ở Quan Sơn hay ngồi ồn ào trong quán lẩu vịt... (Hic, tớ nhớ các bạn của tớ quá đi... Đếm từng ngày để lại được tụ họp như ngày nào... )
Đó, là những khi cảm nhận rõ rệt về hạnh phúc thật ngọt ngào trong tim khi biết mình được sẻ chia, được lắng nghe được thấu hiểu và được cảm thông từ gia đình, từ những người bạn thân thiết và cả từ cậu ấy nữa người-bạn-thật-đặc-biệt và lặng lẽ của tớ...
Đó, là khoảnh khắc khi ai đó nói với tớ rằng tớ làm họ thấy thật vui, thấy đời thật đẹp và nhiều hy vọng...
Đó, là những khi tớ thấy mình bay bổng trong cảm giác giấc mơ cổ tích ngày nào đang đến gần, rất gần…
Đó, là những lúc ào ạt cảm giác sung sướng khi thấy mình lần đầu tiên gọi ai đó là đồng nghiệp, được đi làm và trải nghiệm cuộc sống thực sự... Cảm giác lâng lâng khi cầm trong tay phong bì của tháng lương đầu tiên... Cảm giác thật tuyệt khi thấy mình cũng thật to tát như ai...
Và, tớ đã chỉ muốn kéo cậu ở lại thêm bên tớ lâu, lâu, thật lâu để tớ được đắm chìm mãi trong những giây phút ấy...
Nhưng rồi, cậu biết không, cũng có thật nhiều khi, tớ đã muốn đẩy cậu đi thật nhanh khỏi quỹ thời gian của tớ. Tớ đã ước tớ có thể tẩy sạch não về cậu, về những những khoảng thời gian cậu mang đến cho tớ những day dứt, những buồn đau và cả những nước mắt nữa... Tớ đã ghét cậu rất nhiều những lúc ấy. Tại sao cậu lại mang giấc mơ đến cho tớ rồi lại mang nó đi nhanh như vậy khi tớ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra chứ? Tại sao cậu cứ để những bong bóng tình cảm bay lượn xung quanh tớ để rồi khi tớ lấy hết can đảm, đem hết những nhiệt tình của mình ra để chạm vào nó thì lập tức nó lại nổ tung trong sự ngỡ ngàng của tớ chứ? Tớ đã làm sai gì mà cậu lại đối xử với tớ như vậy? Tớ giận cậu nhiều thật nhiều đến mức tưởng như mình không còn đủ dũng cảm để nhìn lại mình trong cậu ở những giây phút đó nữa...
Nhưng rồi, cậu cũng mang mọi thứ đi theo quy luật của nó. Cậu lặng lẽ giúp tớ bình tâm lại với bài thuốc gia truyền "thời gian" của cậu. Tớ uống và cảm nhận mình dần trưởng thành lên, cứng cỏi và mạnh mẽ lên... để tớ biết rằng mình cũng phải cảm ơn những nốt trầm mà cậu mang đến cho tớ...
Bạn thân mến của tớ, dù mình sắp phải chia tay, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ biến mất hoàn toàn trong tớ. Tớ sẽ luôn cẩn thận cất cậu vào một ngăn đặc biệt của cuộc sống của tớ - ngăn của những gì thật đặc biệt, đáng nhớ và đáng trân trọng. Tớ hứa với cậu là tớ sẽ thường xuyên lau chùi và giữ gìn ngăn tủ nơi có cậu trong đó, để cậu biết tớ luôn nhớ và trân trọng cậu, và để nhắc cậu luôn nhớ rằng: cậu đã, đang và vẫn sẽ là một phần của cuộc sống của tớ. Cậu đang làm nên một phần lịch sử của tớ, làm nên nền móng để tớ vững vàng với hiện tại và luôn có đủ sức sống để vươn tới tương lai. Tự nhiên, tớ lại nghĩ đến tương lai xa xôi, khi tớ già, thật già, tớ sẽ ngồi cười móm mém như một bà tiên phúc hậu, chậm rãi đem cậu ra giới thiệu với những đứa con, cháu, chắt, chút, chít lít nhít của tớ. Tớ đang hình dung ra những khuôn mặt dễ thương háo hức của chúng khi được lắng nghe chuyện cổ tích có thật của bà mình. Hì.
Cậu ạ, lúc này tớ đang thấy cậu đang đi đến gần, rất gần cánh cửa của năm mới. Tớ đã thấp thoáng thấy cậu mỉm cười dắt theo người em của mình năm-mới của tớ ở cửa kia kìa. Vậy là cậu đã sắp hoàn thành chu kì công việc của mình rồi. Và, cậu thấy không, một chu kỳ khác lại sắp đến với tớ cùng với người em 2009 của cậu. Tớ thấy hồi hộp quá. Năm tới sẽ là năm đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời tớ. Tớ sẽ chính thức tạm biệt những năm tháng sinh viên để thực sự bước vào cuộc sống. Tớ đang tràn căng bao dự định mới, bao giấc mơ mới, bao nhiệt huyết mới, bao hào hứng mới...
Tớ hứa tớ sẽ cố gắng sống thật sâu, thật là mình hơn nữa trong năm nay để luôn không bao giờ phải thấy hối tiếc khi nhìn lại những gì đã qua...
Cảm ơn và tạm biệt cậu 2008!
Và xin chào, rất vui được làm quen với cậu 2009!
WISHING ALL OF YOU THE VERY BEST IN.
╔══╦══╦══╦══╗
╚═╗║╔╗║╔╗║╔╗║
╔═╝║║║║║║║╚╝║
║╔═╣║║║║║╠═╗║
║╚═╣╚╝║╚╝╠═╝║
╚══╩══╩══╩══╝
¤ø„¸¨°º¤ø„¸ ¸„ø¤º°¨¸„ø¤º°¨
¨°º¤ø„¸ HaPpY ¸„ø¤º°¨
¸„ø¤º°¨ NeW yEaR``°º¤ø„¸
¸„ø¤º ``°º¤ø„¸ ¤ø„¸¨°º¤ø„¸¸
Trang Tran [trankhanhtrang@gmail.com]