Ai cũng bảo nó quá lạnh, quá lý trí. Có người còn bảo tim nó có vấn đề. Nên không biết yêu. Nhưng thực chất đâu có phải thế đâu. Mà là nó chưa tin ai nên sao yêu nổi. Thế rồi, chính cái vẻ ngố ngố, lành lành của anh làm nó không thể lý trí được nữa. Nó yêu mà bất chấp ý trí vảo ko được yêu. Cho dù anh không phải là mẫu ngươi nó thích. Cả trong suy nghĩ cũng không nghĩ người yêu nó lại là anh. Thế rồi cái tình yêu đầu tiền của nó cứ thế nảy sinh. Những cái giận hờn trẻ con, nhưng yêu thương vụng về của cả 2 kẻ yêu lần đầu. Những kỷ niệm vui buồn đều có. Nó hạnh phúc khi bên anh, nhưng nó không có cảm giác bình yên.
Nó thấy cái tình yêu của nó và anh thật chông chênh và không đi đến được cái đích. Bao lần tìm lí do để chia tay khi chưa quá muộn, nhưng đều không được. Nó tìm cách gây chuyện để cãi nhau, nhưng nó thất bại vì anh quá hiền. Nhưng cái gì phải đến nó cũng đến. Nó nói chia tay trong sự ngỡ ngàng của anh. Anh tưởng nó giận hờn như những lần trước. Nhưng anh đâu ngờ nó đã quyết tâm làm cái điều mà nó biết cả anh và nó đều rất đau. Mà có thể nó sẽ là người đau hơn, bởi nó biết để nó nhớ một người thì đã khó mà để nó quên đi một người còn khó hơn. Nó quyết tâm xa anh bằng cách trốn khỏi cái thành phố thân thương của nó, để lên chốn đô thành phồn hoa. Từ một cô bé, được ở nhà cưng chiều, nó chấp nhận một mình bươn chải. Và nó thấy điều đó hợp với nó hơn. Dù có lúc khó khăn, nhưng nó không yếu mềm để nhắc máy gọi cho anh. Nó biết bởi khi đó, anh cũng chỉ biết thương nó nhưng cũng không thể là chỗ dựa cho nó được. Anh chỉ là chốn bình yên của nó, chứ không phải là một nơi nó có thể tựa vào. Điều đó cũng làm nó rời xa anh.
Nó luôn làm anh đau khổ bởi những lời lẽ cay nghiệt. Khi nói nhưng điều đó, lòng nó cũng đau lắm, nhưng nó thà là một đứa ác khẩu còn hơn là ủy mị để rồi không chấm dứt được. Trước nó anh luôn là người thiếu tự tin, và anh biết nó là đứa quyết đoán, nên biết là anh đã mất nó. Một sự im lặng đáng sợ diễn ra. Mặc dù nó biết anh vẫn còn nhớ đến nó. Cuộc đời nhiều khi cũng thật trêu ngươi nó. Nó gặp và chơi với một người về ngoại hình giống anh vô cùng. Lần đầu nó tưởng anh em họ hàng gì của anh. Tính người đó rất hay, và chơi khá thân với nó. Người đó giống anh về ngoại hình, nhưng tính cách thì tất nhiên là khác anh. Vợ người đó về ngoại hình thì cũng khá giống em. Đúng là ông trời thật buồn cười. Nếu anh và nó còn như trước, thì nó sẽ gọi điện nói với anh rằng: "Anh à, có một đôi giống chúng ta về ngoại hình lắm đó".
Rồi nó gặp nhưng người xung quanh, cũng có người có chút gì giống anh. Điều đó làm nó càng khó quên anh hơn, phải chẳng là thế. Hôm qua, nó đi nhà thờ. Điều mà anh sẽ chẳng bao giờ ngờ tới đúng không anh? Bởi trước kia nó nhất quyết không bao giờ chịu đi nhà thờ cùng anh. Và nó ghét cái đạo mà anh tôn thờ. Nó coi đó là điều trở ngại để nó và anh đến với nhau. Một cái ngụy biện, một cái lí do để nó chia tay anh. Nó không chỉ đi dự lễ và còn tham gia khóa học của những người theo đạo. Ngồi trong thánh đường nó nghĩ rằng, nếu trước kia nó và anh cũng cầm tay nhau vào nhà thờ, thì có lẽ nó sẽ chẳng thể chia tay với anh được.
Nó từ nhà thờ về trong cơn mưa bất chợt, về nhà nó không thể ghìm lòng là không nhắn tin cho anh. Mặc dù nó thay số và hứa sẽ không để anh biết. Nhưng nó nhắn tin, và nó biết anh sẽ gọi lại. Một cái giọng nói đáng ghét vang lên. Cái giọng nửa quê, nửa thành phố nghe thật khó lọt tai. Anh nói trong lòng có cái gì hờn trách nó, buồn buồn. Nhưng thực sự anh làm nó thất vọng. Sao trước nó, anh lại có thể là người đàn ông yếu đuối vậy. Nó thất vọng tràn trề. Nó quyết định nói cho anh rõ lý do chia tay, và anh lại nhắn lại những lời yêu thương, để làm nó phải rơi nước mắt. Nhưng nó hiểu đó là những giọt nước mắt của tình thương, không phải của tình yêu. Vì nó đang cố dành lòng mình cho nơi khác. Dù có thể lần này nó sẽ bị tổn thương. Nhưng nó đã làm thế để quên anh. Anh à, đây sẽ là lần cuối nó nghĩ và viết về anh. Nó sẽ quên anh và sẽ giữ lại những hình ảnh đẹp nhất về anh với những kỷ niệm tình đầu tiên.
Hoài Thương