Lê Hoàng Oanh
Ngồi lọt thỏm cạnh gốc cây, chúng tôi nói về âm nhạc, huyên thuyên bất tận. Bỗng tôi chợt nhận ra hai mạch cảm xúc đồng điệu quá đỗi, có những lúc không cần phải nói, cả hai chỉ ngồi lặng lẽ cảm nhận thời gian lướt trôi. Dòng đời như con sông chảy mãi không ngừng, con người thì triệu lần gặp gỡ nhưng biết mấy lần nghĩ về nhau. Câu chuyện chưa dừng lại ở đó, anh đã cho tôi hiểu thêm một ý nghĩa sâu xa của cuộc sống đầy tươi đẹp.
Có lẽ, những con người như tôi và anh sống thiên về hoài niệm, một cơn gió vô tình nhẹ qua cũng gợi nhắc lên một kỷ niệm nào đó mà có khi mất cả đời cũng không sao quên được. Tôi bảo với anh, tôi là kẻ viễn du lên đường đi hoài không mỏi, khi thì trôi qua bờ bến ngập tràn yêu thương của muôn vàn âm thanh vẫy gọi, khi thì tĩnh lặng âm u. Chỉ sống một mình và thường xuyên ngồi đếm từng chiếc lá khô chất đầy trong miền ký ức, để nhớ và để quên. Cũng may, đời đã tạo ra những con người như anh cho tôi được lắng đọng và nhẹ vuốt ve tâm tư mình thôi đừng đỏng đảnh. Cảm ơn anh, cảm ơn cuộc đời.
Tôi không nhớ mình nghe Trịnh từ năm bao nhiêu tuổi? Nếu nhớ không lầm, người tôi yêu nhất là "Vũ" vì tuổi thơ chưa kịp lớn, tôi đã thuộc nằm lòng những bài không tên. Nhưng thời gian trôi, con người cũng theo đó mà thay đổi. "Ướt mi" là ca khúc lấy đi của tôi nhiều cảm xúc, tiếp đến là "Tình xa", có lẽ vì từng người tình đã bỏ đi như những dòng sông nhỏ hay còn nhiều vô số những lý do khác chăng? Ngoài Lệ Mai thì không có ai có thể khiến cho con tim tôi thêm khoắc khoải, âu cũng là chữ "duyên". Mỗi khi nghe chị hát, tôi như được dìu lên từng bậc cao của cảm xúc, đến khi ngoảnh lại thấy mình đã bềnh bồng lơ lửng trên không trung tự khi nào chẳng rõ.
Nhớ ngày gặp gỡ, chị tặng cho quyển Tôi là ai, chỉ dành viết riêng về Trịnh, tôi càng cảm thấy cuộc đời đã quá nâng niu mình. Tình cảm của con người gửi trao đối với tôi chẳng thứ gì có thể thay thế được. Nhiều lúc nghĩ tôi có mặt trên đời này chỉ để yêu thương mà yêu thương thì có bao giờ là đủ nên cứ phải loay hoay và cất công đi tìm. Cũng may, trong cõi tạm bợ cũng có vài liệu pháp lấp đầy những khoảng trống và nếu không có chút gì của âm nhạc thấm đẫm vào tim tôi, cuộc đời này có khi chẳng còn gì đáng sống vì còn quá nhiều cơn đau cứ xô đẩy nhau dồn dập.
Và đêm nay, tôi chọn cho mình con số bốn để nhớ về Trịnh. Căn phòng tối hứa hẹn sẽ ấm cúng và chắc chắn kéo những con người xa lạ xích lại gần nhau hơn, cho những tâm hồn có đôi lần mỏi mệt vì nắng gió sẽ được gội rửa cuốn bay đi hết muộn phiền. Hơn thế nữa, tôi sẽ được trò chuyện thỏa thích với chính mình, được chắp đôi cánh nâng tôi bay cao hơn vượt lên trên những được - mất - có - không để tôi rẽ vào những nẻo đường có đủ đầy ung dung trải ngập những bông hoa trên lối về.
Ngày, nhớ nhung những yêu thương!