Cỏ Dại
Chiều nay gió về hối hả, báo tin cho cơn mưa sắp tới sẽ lê thê và sũng nước. Em đóng chặt cánh cửa và nhẹ nhàng bật chiếc máy cất lời hát. Em nhớ, chị cũng đôi ba lần se sắt với Trịnh, nào khác gì em đâu. Có phải lời ca của anh đã như định mệnh "vận" vào hai chị em mình? Người ta bảo sống hời hợt thế mà vui, sâu sắc như em và chị rõ khổ, phải không hả chị?
Như sự tình cờ hay sắp đặt. Em không thể kết luận, chỉ biết rằng trong mỗi câu nói trao đổi cùng nhau, em cảm nhận chị hiểu em tới từng thớ thịt, từng những tiếng thở dài và ánh mắt ngân ngấn nước. Mặc dù chị có thấy em đâu. Em định không khóc nhưng chị bảo: "Thương quá!", thế là nước mắt chảy dài. Em gái chị nhõng nhẽo quá phải không? Hay vì chị đã dang một vòng tay mà em thì đang khao khát nên cảm động và hạnh phúc. Cảm ơn chị, cảm ơn cuộc đời.
Trong các giấc mơ tuổi thơ, chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ viết nhiều như thế, đó là chưa nói đến nhiều người đã cùng đọc và đồng cảm với em. Thực sự, em đâu biết khi cảm xúc tuôn thành dòng, nó sẽ chảy tràn và lan đi rất nhanh, sẽ hòa vào một nơi nào. Rồi biết đâu nó cũng sẽ ở lại với một ai đó, cũng có khi là niềm vui và đôi lúc là không ít nỗi buồn. Nhưng nếu những con chữ của em vô tình gợi lên cho chị một chút gì của ngày xưa, của một thoáng bâng khuâng và hoài niệm... thì chỉ là chốc lát thôi chị nhé!
Em không muốn những cảm xúc của chị bong tróc ra, em chỉ muốn nó xanh tươi như những ngày tháng chị đang rất yên bình và mãn nguyện trong cuộc đời đầy những gam màu như thế này. Đẹp quá, phải không chị?
Ảnh: Thy Dung. |
Chị đặt câu hỏi "em từng ao ước hay chưa?". Thưa có ạ nhưng em không dám nhiều lần vì sợ mình treo cái túi đầy hơi ở trên cao, với tay vừa chạm đến thì nó đã bốc hơi và rỗng không mất rồi. Nếu được chọn sống thêm một cuộc đời nữa, em vẫn chọn lối ấy cho mình dù đẫm nước mắt. Chị đừng bất ngờ khi em có vẻ cam chịu. Không phải đâu, em thấy mình sống có một lần, đi cho hết, ngoái lại làm gì, chỉ thêm đau. Chỉ vậy mà thôi.
Ngoài những câu nói ngắn ngủi thế thôi mà em thấy ấm. Cả kho ký ức của em suýt chút mang ra gửi chị mất rồi, may là chị bảo mình mệt nên em "cất vào". Ngày vui chẳng là bao, em muốn nhớ thật nhiều để che lấp nỗi đau mà không đủ chị ạ! May nhờ chị thương tình, thêm cho em ít niềm vui. Giờ thì đã hong khô mấy giọt nước trên mi mắt rồi, còn đôi tay thì cũng đã siết chặt hơn, khóe môi đã luôn mỉm cười mà nụ cười em giòn tan, rộn ràng nữa.
Để em tập hát thật hay bài Môi nào hãy còn thơm rồi sau đó sẽ mang ra tặng chị như để kỷ niệm của chữ "duyên" đã tồn tại trên cõi đời này, triệu người lướt qua nhau mà sao không có ai như hai chị em mình. Gặp nhau một chốn ngỡ xa lạ nhưng cũng chẳng phải... xa xăm.
Còn nữa, chị hãy nói em biết, chị yêu ai nhiều hơn? Trịnh hay Phú? Em không chắc sẽ thể hiện được hết tài năng đâu nhưng với hai người đàn ông đã lấy đi rất nhiều cảm xúc của em như thế này. Em chắc mình sẽ gói ghém gửi cho chị một ít "mưa" vì em gái chị đã nhiều lần đắm chìm trong những cơn mưa của tháng Sáu dài bất tận nhưng đầy ngọt ngào.
Như có lần Ly đã ngân nga: "Mưa vẫn mưa rơi trên tầng tháp cổ...", chị nhớ không? Hai chị em mình đã bao giờ ngồi ngóng chuyến xe nào chưa? Chị nhớ kể em nghe với nha! Chúc ngày tháng cứ yên bình, lòng người vẫn an nhiên.
Chờ nhé, những ngày vui...
Vài nét về blogger:
Tôi yêu cái nắm tay của các cụ già, yêu ánh mắt trũng sâu nhưng đầy yêu thương trìu mến mà họ dành cho nhau. Điều đó đối với tôi có ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Hôm nay, tôi gửi bài viết chia sẻ những cảm xúc của riêng mình dành cho họ. Cảm ơn tòa soạn đã cho tôi có cơ hội bày tỏ. Chúc tòa soạn luôn thành công và kết nối thêm nhiều thông tin hữu ích cho bạn đọc.
Bài đã đăng: Yêu quá đời này, Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau, Này cafe, ta không thể thiếu mi, Em sẽ ở lại, Sao em chưa lấy chồng.