Đâu đó trên những đoạn đường mình đã cùng đi qua vẫn thấp thoáng bóng hình em, khuôn người tròn trĩnh ấy, bé Bờm của ngày ấy, cứ theo anh mãi. Mỗi lúc anh hình dung ra em thì cái lạnh lại len lỏi vào tận đáy tim anh, anh rùng mình cảm nhận nỗi cô đơn dường như vô tận.
Ngày mình quen nhau cũng rất buồn, những kẻ cô đơn chợt tìm thấy nhau trên một khúc nhỏ của cõi đời, chợt quý mến nhau, rồi thương nhau thật nhiều. Anh là kẻ tha phương cầu thực, chẳng có ai ở mảnh đất xa lạ này, em đến với anh mang theo bao nhiêu hạnh phúc để thắp sáng cuộc đời anh. Cô bé nửa em gái nửa người yêu ngày ấy thật đáng ghét, thật ngốc, chỉ biết khóc mỗi khi anh thể hiện "cái" anh trai của mình ra. Anh vẫn mắng em như một cô em gái và lòng thảnh thơi chẳng nghĩ suy gì. Thật với cái tuổi của em và với những suy nghĩ non nớt của em, anh lại xem em như là cô em gái nhiều hơn.
Rồi bé Bờm ngày nào cũng đã lớn, đã biết ăn diện thật đẹp, ăn nói có duyên hơn. Không còn những buổi tối em đạp xe lọc cọc và anh thì đi xe kè kè một bên để kéo theo em. Em "bay" vào đời với bao nhiêu ước vọng, bao khát khao cháy bỏng của tuổi 20. Anh thật hạnh phúc khi thấy em đang dần trưởng thành. Những tưởng khi em đã lớn sẽ hiểu nhiều hơn, sẽ không làm khổ anh vì những suy nghĩ trẻ con nữa vì đời anh đã khổ tâm quá nhiều rồi nhưng cuộc sống thật nghiệt ngã,̀ từ lúc ấy, anh dần dần mất em.
Anh mất em vì để cho em tự do bay nhảy, anh mất em vì anh thiếu sự ích kỷ của một người đàn ông. Những cuộc nhậu thâu đêm, những buổi liên hoan, những trò vui mang em lạc lối. Em làm cho anh cảm thấy em thật xa lạ, bé Bờm của anh ngày xưa đâu mất rồi?
Quang Thủy