Hoàng Yến Anh
Đôi ba lần trong cuộc đời này, em vẫn thường tự hỏi nếu trong cuộc sống này không có duyên phận thì mọi thứ sẽ về đâu. Ngày nhỏ, em không tin vào số phận bởi em luôn nghĩ rằng những gì mình cố gắng và nỗ lực thì sẽ được đến bù xứng đáng và nếu không cố gắng, tức là mình đã chấp nhận chịu thua. Nhưng rồi sau này khi đã đi qua những cung đường cuộc sống và những giai đoạn cảm xúc khác nhau, em bỗng nhận ra rằng mọi thứ không phải lúc nào cũng như vậy. Người ta hoàn toàn có thể trắng tay trước những gì họ cố gắng và người ta cũng có thể có đủ mọi thứ dù chút sức lực họ bỏ ra không đáng là bao nhiêu.
Mỗi mùa trôi qua, em lại thấy mình già thêm một tuổi cho dù mọi người nhìn vào, ai cũng nói em trẻ hơn nhiều so với tuổi của em. Đôi ba lần em hãnh diện vì điều đó nhưng không hiểu sao lúc này đây (chỉ là lúc này thôi nhé), em lại ước mình già đi một tí. Nghĩ cũng buồn cười, người ta đang ước được trẻ lại thì em lại ước mình già đi, dù thực lòng em không biết nếu mình già hơn chút nữa mọi thứ có chắc là sẽ tốt đẹp hơn không? Tất cả những điều đó em không lý giải được lý do tại vì sao, hay vì câu nói của một người bạn cứ ám ảnh em: "Có lẽ anh ấy chưa sẵn sàng để yêu một người trẻ như em...". Thật ra không phải chờ đến khi người ta nói điều đó em mới biết mà em đã hiểu ngay từ cái khoảnh khắc khi thấy trái tim bắt đầu... đi lạc. Lý trí nói với em rằng hãy đừng nói gì với họ và hãy cố gắng giữ gìn những cảm xúc ấy bởi bản thân nó đã quá chân thành và quá đẹp rồi. Người ta không nhất thiết phải nhận ra điều đó, chỉ cần mình biết, mình hiểu là được rồi. Vì yêu quan trọng hơn là được yêu mà.
Em đi nhiều, em hiểu nhiều và biết cũng nhiều nhưng em lại không phải là đứa từng trải và có một bề dày kinh nghiệm sống. Em chưa phải va chạm nhiều với đời nên đôi khi em còn bé dại. Em chỉ là em với những yếu mềm con gái, biết yêu thương và biết trân trọng những yêu thương. Mà có lẽ với anh thì, điều đó chưa đủ phải không? Em biết anh sẽ cần nhiều hơn thế.
Đôi ba lần, người ta vẫn hỏi em về anh, nhưng em chỉ im lặng và mỉm cười. 15 năm trước em đã luôn tin vào số phận và bây giờ vẫn thế. Chúng ta gặp nhau từ cái duyên cuộc sống nhưng số phận thì đã an bài cho mỗi người trong kiếp sống hôm nay. Có người hỏi em tại sao không làm thay đổi một điều gì đó đi khi em vốn dĩ là một người thừa dũng cảm. Em không biết nữa nhưng lý trí mách bảo em rằng có những điều đừng thay đổi sẽ tốt hơn. Em đã qua cái tuổi "sẵn sàng đánh cược, sẵn sàng chịu thua". Em đang chơi một ván bài có át, có hai và nếu không muốn về bét, không muốn bị thối át, thối hai thì em cần phải biết sử dụng nó đúng lúc. Có thể em sẽ không phải là người về nhất nhưng ít ra thì, em sẽ không phải mất trắng hoàn toàn. Như tình cảm em dành cho anh cũng vậy, em không dám chắc mình có thể gọi nó là yêu hay không, nhưng chắc chắn thương là có thật. Với em, thương quan trọng hơn yêu. Đôi khi người ta chỉ yêu trong một thời điểm, hết yêu rồi tình cảm sẽ đổi thay. Nhưng thương thì sẽ kéo dài gần như là mãi mãi. Người ta có thể biến từ thương thành yêu, nhưng mấy ai có thể làm ngược lại? Thế nên anh à, hãy cứ để cho em được thương anh thôi nhé. Thương đậm...!
Những ngày tháng 5, trong khu vườn nhỏ trong quán Love Coffee, lá vàng bất chợt rơi trên mái tóc em bay. Và một lần nữa em lại cho phép những câu chữ chảy dài trên trang viết. Và vì "yêu quan trọng hơn là được yêu" nên em không buồn đâu dù ngoài kia vẫn có người đang nhìn em đầy thương hại. Nhưng họ đâu biết được rằng hạnh phúc nhiều khi không nằm ở những điều ta có mà là được sống như lòng ta muốn.
Chiều nay, bên ly cafe lạnh, em lại tiếp tục viết cho anh những dòng thư không gửi, chỉ thả lên trời cho gió cuốn trôi, cho gió cuốn trôi... Em đang ngồi một mình trong một khu vườn yên tĩnh, trốn tránh những cuộc hẹn hò và cho phép mình lội ngược dòng thời gian thêm lần nữa. Có nhiều thứ trái tim muốn nói mà lý trí cứ ngăn. Thôi thì, gửi lại cho anh một lời sau cuối: "Hãy luôn sống thật vui, thật hạnh phúc nhé anh, để ở một nơi nào đó trên bầu trời này, có một người sẽ luôn mỉm cười vì điều đó được cùng anh. Ngày mai, có thể những yêu thương em gửi gắm hôm nay sẽ trở thành "cảm xúc cũ", nhưng ít ra thì, nó đã tồn tại và có thật.
Vài nét về blogger:
Cuộc sống thật thú vị khiến cho ta nửa khóc nửa cười, song nó chỉ dung nạp những ai vững bước đi lên! - Hoàng Yến Anh.
Bài đã đăng: Sống để yêu thương, Trải nghiệm vào đời, Ta hãy sống với những ngày đang sống, Hạnh phúc ngọt ngào khi quá khứ ngủ yên, Quê hương trong nỗi nhớ đứa con xa, Hạnh phúc không chỉ là cái đích,Trinh nữ, Mùa đông châu Âu, Thư tình từ Venice, Hạnh phúc đời thường, Thư tình từ Paris, Đoạn đường để nhớ,Mùa thu châu Âu,Hãy yêu đời vì mệt quá kiếp người, Khi người yêu lấy vợ, Học yêu cuộc sống, Kết hôn là việc của trời, Mong ước kỷ niệm xưa,Nỗi cô đơn sâu thẳm tâm hồn, Cuộc sống không thể thiếu tình yêu, Tha thứ một lần để lại bắt đầu yêu, Phía trước luôn có một con đường, Tuyết xuôi dòng,Cảm ơn ký ức, Đời thay đổi khi ta thay đổi, Tình già giữa phố hoa, Năm của những nụ cười, Ở phương xa nhớ mùi hương Việt Nam,Tôi và ước mơ đứng trên bục giảng,Trên những nẻo đường yêu thương, Có những điều cần học để quên, Tôi là kẻ thèm khát tự do,May mà cuộc đời không cho tôi xinh,Mùa Vu Lan nhớ mẹ,Cha là mùa xuân hạnh phúc,Ngôi Sao, cầu nối những yêu thương, Nói vơi anh về Trịnh, Noel ở Đức, Hai đường thẳng song song, Cha thương yêu của con, Chị và em; Những đổi thay trong cuộc đời, Thư tình Tây Bắc, Mùa reo trên phố.