Vậy mà tại sao tôi lại cứ phải ứa buồn khi nghĩ về người ấy. Được gặp người ấy là tôi thấy vui lắm, dù chỉ đứng bên lề ngắm tuổi trẻ hồn nhiên ca hát. Khi còn lại một mình đối diện với chính mình tôi giận mình, giận người, tôi xoá tất cả những gì thuộc về người ấy . Nhưng rồi tin nhắn đến tôi lại vui sướng, lại kiếm cớ để được nhìn thấy người ta. Rồi lúc một mình lại dằn vặt, với bao mâu thuẫn. Thương nhớ , khát khao, đau khổ.
Buồn, rất rất buồn. Muốn và không thể. Vì giữa chúng ta là khoảng cách, là nghịch cảnh cuộc đời không cách gì vượt qua được. Anh đã vô tình đùa vui trong thoáng giây, có biết đâu trái tim tôi đang bị đoạ đày trong thương nhớ. Đã mười mấy năm nay tôi mới có cái cảm giác thế này, anh biết không. Không biết vì tôi si mê anh mà si mê giọng hát của anh, hay vì si mê giọng hát mà tương tư người hát. Chỉ biết rằng tôi thương nhớ anh đến dại cuồng trái tim. Tại sao không yêu thương mà anh lại đi vào đó cùng tôi, để rồi cảm xúc cứ theo tôi trong mọi lúc mọi nơi. Để tôi thương nhớ anh khắc khoải từng ngày.
Người ta nói Mưa Huế buồn , nhưng tôi thấy quanh mình không mưa mà sao cũng buồn nhiều lắm. Nỗi lòng không thể nói cùng ai. Thôi thì nhờ nét mang giùm một chút tình cho lòng bớt nặng. Mỵ Nương.
Mỵ Nương