Nhiều khi nhớ anh em chỉ biết khóc, lúc đó em rất muốn cầm điện thoại bấm số của anh ( vì em đã thuộc lòng số của anh) nhưng em không có đủ dũng khí để làm điều đó. Ước gì anh cho em dũng khí đó. Người ta yêu nhau, gọi điện thì có gì phải suy nghĩ nhiều đến như thế? Nhưng em sợ làm phiền giấc ngủ của anh, sợ làm anh phân tán khi đang làm việc và sợ anh không bắt máy, sợ phải nghe những hồi chuông dài để rồi kết thúc cũng trong tiếng chuông đó. Anh chưa bao giờ nói là "anh yêu em", anh cũng chưa bao giờ nói về tình cảm của anh dành cho em như thế nào nhưng em cảm nhận được điều đó qua cái nhìn, qua cử chỉ, qua những lời nói của anh. Em không biết cảm nhận đó của em có chính xác không nhưng đó là niềm tin của em, đó là điều duy nhất khiến em không muốn rời xa anh. Ở bên anh em có cảm giác an toàn, em thấy hạnh phúc. Nhưng sao anh không cho em những cảm giác đó?
Thời gian em được ở bên anh quá ngắn ngủi. Nhà chúng ta ở trên cùng một con đường nhưng sao lâu quá em không được gặp anh? Có khi đến cả tháng mới nhìn thấy anh. Chao ôi, những lúc đó em thấy mình như trẻ lại, như thấy mình vừa tìm thấy một vật gì đó rất quý giá mà mình đã làm mất từ rất lâu rồi. Anh luôn nói là anh rất bận. Phải rồi anh rất bận, bận đến nỗi cả tin nhắn cũng không thể nhắn cho em, lần nào người nhắn tin trước cũng là em. Anh hãy cho em biết, anh hãy nói với em những gì anh đang suy nghĩ. Có phải em đang ngộ nhận tình cảm của anh và em đang tự lừa dối bản thân mình không anh? Em chỉ muốn gửi tới anh 1 câu: "Hãy quý trọng những gì mình đang có và có thể nó đang mất đi mà anh không biết". Ước gì anh đọc được những lời tâm sự này của em, ước gì anh nghĩ đến em dù chỉ là thoáng qua. Và ước gì em biết được vị trí của em trong trái tim anh.
Nguyễn Thị Hồng Huệ