Cỏ Dại
Bạn. Cách nửa vòng trái đất inbox hỏi thăm nhau. Lâu lắm hai đứa chả thèm liên lạc vì... tại, bị, thì, là. Tôi khoe qua tết thể nào bạn về cũng tốn quà một thành hai. Bạn reo mừng rồi trách cứ. Nhỏ này, có tin vui mà không báo gì hết vậy?
Luyên thuyên một đỗi bạn kêu dạo này làm tăng ca về mệt rồi lăn ra ngủ. Tôi hỏi gió nào đưa bạn tìm tôi đấy? Bạn bảo hôm nay nghỉ, lang thang lên mạng tình cờ đọc bài của Cỏ Dại rồi nhớ tôi. Định không réo nhưng lúc vào facebook thấy bánh tét giăng khắp tường bạn thèm đến bật khóc. Nhờ vậy mới biết mấy bữa nay tôi khai trương phiên chợ. Bạn kêu inh ỏi, riết rồi ngó tôi như cái tiệm tạp hoá. Nghề chính là gì nó hết biết. Ờ, thì nghề gì cũng được? Miễn lương thiện là làm. Ở đời, khó nhất là cứ loay hoay không biết mình đang làm cái gì? Cho ai?
Bạn mô tả mấy đòn bánh tét coi bộ thèm quá? Bánh cẩm ai làm khéo thiệt. Nếp tím trộn đậu xanh có trứng muối nhìn ứa nước miếng. Ở cái xứ này, đào đâu ra nửa cái ăn cho đỡ thèm đây?
Tôi từng gửi bánh đi Hà Nội, chớ qua bên kia đại dương làm sao gửi đây? Nói đoạn, tôi chuyển chủ đề cho bạn đỡ rấm rức. Ấy mà bạn cũng nhắc chuyện cũ hồi hai đứa nghịch dại sợ đòn cả đêm không dám về. Bạn hỏi nhà bác hai còn đủ người không? Năm nào cũng tụ họp gói bánh. Tụi mình toàn phá đám mà cũng được cho mấy cái bánh ú nhỏ xíu giành nhau cầm chơi chớ nhất định không ăn. Cả vùng tuổi thơ cứ như thế mà hiện về. Bạn gửi vài tấm ảnh nói mùa đông nơi này lạnh lắm, có những sáng trở mình nhiệt kế xuống không còn độ nào. Tôi thở dài ngao ngán.
Ảnh minh họa. |
Rồi sực nhớ lâu quá mình chưa về thắp hương cho ba. Mải chuyện bán mua, mải tranh cái này bắt cái kia. Nhiều lúc, thấy mình tham đến độ ước gì một ngày ba hai tiếng để làm được nhiều thứ. Rồi... Thử hỏi? Níu được gì trong dòng chảy đó?
Chat với nhau một hồi bạn thở dài nói bên này khuya rồi thôi đi ngủ mai còn đi làm. Tôi cũng bận rộn giờ trưa quán đông tấp nập. Nói ráng thêm mấy câu rồi hai đứa chào nhau. Bạn nhắn "coi chừng vì mấy cái bánh tét mà mua vé bay về". Trước lúc rời màn hình còn đính "icon" tim bay đỏ chói.
Ừ, bạn về đi nếu thâm tâm mách bảo. Đôi lúc chúng ta phải dừng lại hỏi bản thân muốn gì rồi phục vụ nó. Đời ngắn như hơi thở, không phải chỉ mỗi cái bánh làm bạn nhớ mà còn cả một vùng ký ức mênh mông ngóng đợi. Ai cũng thế cả. Quê hương dẫu đắng cay muôn phần, nhưng bọn mình cũng từ đó mà lớn khôn thành người.
Tôi nhủ lòng năm nay sau buổi chiều phát tâm cũng kịp chuyến xe xuôi về đất mẹ. Sẽ... dành sẵn bao lì xì cho xấp nhỏ... Sẽ cắt nhánh mai trước hiên cắm lên bàn thờ lặng nghe mùi khói tỏa. Năm tháng sẽ đi qua, chúng ta dẫu tha phương mòn mỏi, nhưng quê hương thì vẫn còn nguyên đó đợi chờ. Về thôi... về đong đầy những giấc mơ ngày cũ. Ngắm lộc biếc đâm chồi báo tin mùa xuân tới. Vui thay cho chúng ta còn tỉnh thức để quay về.
Về... ru những thân thương.