Đến vũ trường A.P., cánh cửa cách âm mở rộng đón khách. Đứng bên ngoài là một lực lượng bảo vệ khá đông đảo, luôn dõi theo mỗi bước chân của khách. Vừa đặt chân qua hai lần cửa che chắn, có cảm giác bị dội ngược lại bởi một thứ "nhạc vũ trường" khô khốc đơn điệu, được hỗ trợ tối đa bởi trống điện tử và những chùm ánh sáng hắt ra như muốn nhấn chìm cả dòng người đang đứng ngồi lao xao. Ánh sáng trải khắp phòng huyền ảo, hàng loạt chùm đèn run rẩy quét từng mảng xanh lè trên những khuôn mặt đang nói cười, rít thuốc và uống rượu bia.
Diện tích vũ trường này không lớn lắm, khoảng trên 200 m2 với 4 quầy bar để cung cấp đồ uống cho khách và một bàn ba ban bọc xung quanh. Giữa vũ trường có khoảng 100 người, tất cả đang hoà mình vào vũ điệu Chachacha sôi động.
Trước đây, riêng A.P. là có dịch vụ này, nhưng vài năm gần đây đã có sự cạnh tranh "khốc liệt" từ nhiều đối tác. Một số quán bar đã trỗi dậy như quán bar T.T. ở phố H.C. hoặc quán H.H. ở đường P.T.... đã tạo được chỗ đứng trong giới "trai gọi", nhưng A.P. lại là trung tâm điều hành các chân rết tại những địa điểm trên.
T. cứ chặc lưỡi mà kể rằng chưa bao giờ đội ngũ "trai bao" lại rầm rộ, đông đảo như hiện nay, toàn những đứa mặt mũi trẻ măng, gọi điện một phát là có ngay.
Hệ thống phân phối "trai gọi" cứ chằng chịt cắm sâu vào các vũ trường có lực lượng kép nam. Bằng mọi mánh lới, lực lượng kép này dù có ý thức hay không rồi cũng bị những "đầu nậu" lôi kéo tham gia vào đội ngũ "trai gọi". Chỉ cần nghe ngóng thấy ở đâu có lực lượng kép khoẻ khoắn đẹp trai, hay có các quý bà thường xuyên đến nhảy là các "đầu nậu" này lọ mọ đến.
Trong đầu họ luôn có một bản danh bạ dài dằng dặc số điện thoại của khách hàng. Chỉ cần một cú phone, trong tích tắc đội ngũ "ca ve nam" sẽ đến đúng địa chỉ yêu cầu.
T. giới thiệu một "tú ông" tên H. để đi "làm thêm" trong khoảng thời gian rỗi rãi. Với sự giới thiệu của T, không khó khăn lắm để nhận được cái gật đầu đồng ý của H., nhưng với điều kiện phải nộp khoản phí 30% "tổng doanh thu" sau mỗi lần được cử đi khách.
H. nhếch mép cười giải thích: "Mỗi nhân viên đều có một mã số để quản lý và phân loại nhằm bố trí đi khách cho phù hợp. Mã số đỏ thuộc dạng trẻ, khoẻ. Đây là "hàng" phục vụ rất tốt, giá cả không dưới 300 USD,mã số xanh thuộc "dạng khá", giá khoảng "một chai" (một triệu đồng), mã số vàng- loại này dùng đại trà, chủ yếu phục vụ cho những khách ít tiền. Riêng loại hàng "đỉnh", mã màu tím, giá phải từ 500 USD.
H. cho biết thêm, hàng ngày anh em tuỳ nghi di tản, có sô, sẽ được phân việc theo thứ tự và đúng với yêu cầu của khách. Hàng tuần, gặp nhau tại đây vào hai ngày cuối tuần để nhận nhiệm vụ mới. H. khuyên từ từ thử độ "chiến" rồi sẽ "phong cấp" cho phù hợp.
H. yêu cầu đưa số điện thoại hai tấm ảnh nhỏ để làm... hàng mẫu. Khi lắc đầu tỏ vẻ phản đối thì H. cười phá lên cho cái sự "kém hiểu biết": "Ai cần thằng chú chụp cái mặt, ý anh bảo là chụp ảnh... cái kia kìa. Nếu chú muốn làm việc ngay thì sớm nộp ảnh để anh còn cho vào Catalogue quảng cáo. Chứ không người ta biết "hàng" của chú thế nào mà lựa chọn".
Đang ngồi uống nước và giải thích thì chuông điện thoại di động của H. reo lên. H. xem số rồi nháy mắt: "Hàng đấy". Khách hàng hỏi H. còn "hàng" không nếu còn thì đến khách sạn..., phòng số... Sau cuộc trò chuyện, H. phân công một "trang nam tử" mã số vàng đi làm nhiệm vụ.
(Theo Gia Đĩnh Xã Hội)