Nhưng anh ơi! Em sợ lắm! Em cũng buồn lắm, vì tết là thời gian thật đau đớn trong mối tình đầu của chúng ta. Tám năm chẳng là gì phải không anh? Tám năm chỉ còn sót lại nhưnng nỗi đau dài chỉ có em mang theo. Anh đã tững nói: Anh yêu em nhất! Trong cuộc đời anh hạnh phúc nhất khi có tình yêu của em mà! Vậy mà chỉ có mấy năm mình đi học xa nhau mà tình cảm giữa hai ta đã quá nhạt nhoà, anh bây giờ đã hạnh phúc bên tình yêu mới, chỉ còn sót lại em vẫn quằn quại phía sau những bươc chân anh đã đi qua.
Anh ơi! Hạnh phúc của em đâu rồi? Mối tình đầu mà chúng ta từng có đâu rồi? Sao anh lại bỏ lại mình em? Sao anh để em trong đau đớn hoài vậy? Sao anh nỡ phụ tình em? Ba năm rồi đó từ ngày anh đi. Ba năm rồi đó em sống trong đau đớn và khắc khoải, sao tình yêu của chúng mình đẹp đến vậy mà bây giờ lại là nỗi đau đớn cho riêng em hả anh? Anh lại trở về bên em! Nhưng không còn là anh của ngày xưa nữa, Là Quý trưởng thành, thành đạt và có cuộc sống hạnh phúc bên tình yêu mới rồi. Chẳng còn là Quý ngày xưa hết lòng yêu thương và chiều chuộng em,.Chẳng còn là anh của một thời thơ dại, Anh đến và đi thật nhẹ nhàng để lại những vết thương không bao giờ lành trong trái tim em. vậy mà em đã ra trường đi làm được bẩy tháng rồi.
Anh à, mình lại gặp nhau trong nước mắt của em và tình yêu đã chết của chúng ta, nghẹn ngào và đau nhói phải không anh? Anh bảo em phải mạnh mẽ, phải cố gắng đừng làm anh buồn và lo lắng, nhưng rồi anh cũng đã bỏ lại mình em. Bỏ lại em ngồi đây trông cay đắng, trong tê tái não nề. Em tự hỏi: "Anh còn nhớ hay anh đã quên?"
Phan Thị Thủy