Phút giây này đây, thời gian khẽ vội trôi qua tầm tay, anh bất lực nhìn nó trôi đi. Ngày mai, cái ngày mà anh không hề chờ đợi, không hề chuẩn bị cho nó, nó sẽ đến, sẽ mang đi tất cả, nó sẽ cuốn đi tình yêu, cả nước mắt của người đi và người ở lại. Dù biết rằng còn bên nhau một phút giây nào là còn hy vọng từng phút giây ấy, nhưng dường như cái sự thật phủ phàng đang mở ra trước mắt ta đã che kín tất cả.
Trong màn đêm yên tĩnh, mọi vật như chìm đắm vào giấc ngủ, chỉ còn mình ta với cái bóng của chính mình, với những câu hỏi về tình yêu đôi mình vẫn xuất hiện dồn dập trong đầu. Anh muốn khóc, muốn hét lên thật to, để cho tất cả có thể bay đi, bay đi hết, cho lòng anh có thể được nhẹ nhàng, thanh thản. Điếu thuốc cháy dở trên tay đã sắp tàn, một ngày mới lại sắp bắt đầu.
Ngày mai đây, dù biết sẽ rất khó khăn nhưng bản thân ta phải luôn tự nhủ rằng mình phải vững vàng để đối diện với mọi việc, phải là một điểm tựa vững chắc cho người ra đi: "Nơi phương trời xa em hãy yên tâm, cho dù thế nào thì anh vẫn luôn ủng hộ mọi quyết định của em, vẫn mãi đi bên đời em và sẵn sàng nâng đỡ mỗi khi em vấp ngã. Và cho dù thế nào đi chăng nữa, trong trái tim anh vẫn luôn có 1 ngăn dành riêng cho em và chỉ mỗi mình em, mãi mãi là như vậy".
Chuông đồng hồ đã điểm 12 tiếng, ngày ấy đã đến, dù ta có muốn chấp nhận hay không thì nó cũng là một phần của cuộc sống mà ta phải trải qua. Cầu mong rằng mọi chuyện sẽ trôi qua thật êm đềm, nhẹ nhàng như khi nó đặt chân đến với cả hai chúng ta. Thầm nhủ lòng mình sẽ cố gắng vượt qua.
Đà Nẵng thân thương