kid lun
Mình không nhớ chính xác đã để chế độ repeat cho bài hát này từ lúc nào, chỉ biết mỗi khi nghĩ về ấy, mình lại bật lên nghe. Nghe đi nghe lại và trong lòng vẩn vơ những thứ cảm xúc mới mẻ không tên...
Xét theo khía cạnh đơn giản nào đó, mình và ấy cũng là một cặp. Sở dĩ mình nói xét thế này thế nọ vì nhiều lúc khi chợt nghĩ về ấy, mình cũng ngờ ngợ không rõ ấy là gì của mình, nên thôi, cứ nói "khía cạnh đơn giản" để không ai hoặc ngay chính mình bắt bẻ mình nữa. Mình không dám trìu mến gọi ấy là "anh" và xưng mình là "em" vì... mình ngại.
Không phải là kiểu ngại ngùng mắc cỡ, chẳng qua là sự "e ngại" một cái "tình" lấp lửng, hời hợt, nên chỉ dám xưng tên như khi mình và ấy còn là những người bạn. Có lẽ mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Vì mình và ấy là một cặp, xét theo khía cạnh đơn giản nữa đó, nên thỉnh thoảng mỉnh vẫn thích được nhỏ bé lại để ấy có thể quan tâm, che chở cho mình. Nhưng không hiểu vì sao, đôi khi, mình lại nghĩ có cần thiết để bắt ấy lo lắng cho mình thật nhiều, thật nhiều trong khi cả mình và ấy đều hiểu tình cảm dành cho nhau lại chẳng bao nhiêu?
Xét theo khía cạnh phức tạp nào đó, mình và ấy chưa hẳn là tình nhân. Có lẽ chúng ta quyết định quen nhau một cách quá vội vàng và bất ngờ, thiếu đi sự vun đắp lâu dài ngoại trừ mối quan hệ bạn bè xã giao bình thường được xây dựng từ lâu. Nhưng chắc vì những cảm tình mới mẻ cứ ồ ạt tràn đến làm mình và ấy choáng... nhưng hết choáng rồi mình lại tự hỏi quyết định vội vàng này có chính xác hay không.
Cả mình và ấy đều từng trải qua những cuộc tình khó quên mà ngày trước chỉ nằm mơ thôi chúng ta cũng không dám tin là có thể yêu được ai khác nếu như chia tay những cuộc tình ấy. Nhưng mình chắc chắn là chúng ta đến với nhau không phải là cách để "tìm quên" quá khứ vì với khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để chúng ta bình tĩnh lại, cân bằng cuộc sống, dù đôi lúc, chúng ta vẫn chập chờn những vấn vương của cuộc tình đã qua.
Mình và ấy dù chưa hẳn là tình nhân nhưng vẫn dành cho nhau những điều ngọt ngào, nhưng chắc vì hai chữ "chưa hẳn" đấy nên mình và ấy vẫn chưa nếm được hết cái sự ngọt ngào trong từng dòng tin nhắn hay cú điện thoại đường dài mà thỉnh thoảng ấy vẫn gọi cho mình.
Không bao lâu nữa, mình và ấy lại gặp nhau... Mình thừa nhận là mình cảm thấy hơi lo nếu như chút cảm tình đó cũng tan đi trong sự ngần ngại của hai người. Và chắc lúc đó mình sẽ hụt hẫng lắm đấy vì thực lòng, mình muốn chúng ta thực sự là một cặp, không chỉ đơn giản là danh nghĩa mà còn là trong tiềm thức, trong suy nghĩ của mình.
Mình muốn có thể mỉm cười thật tươi, trìu mến gọi ấy là "anh". Mình muốn không bận tâm về những khía cạnh từ đơn giản đến phức tạp mà nãy giờ mình đã nói dài dòng ra ở đây. Mình muốn nếm được hết vị ngọt ngào thực sự từ cuộc tình của mình và ấy. Mình muốn được nhỏ bé cho ấy che chở mình mà không chút do dự, ngần ngại...
Và ấy ơi, nếu như những chuyện này không xảy ra, thì mình muốn chúng ta sẽ không để nỗi buồn đeo bám quá lâu và vẫn vui vẻ là "mình" và "ấy" như ngày trước. Mình vẫn sẽ có thể được cười ngả nghiêng trong câu chuyện kể của ấy, có thể vô tư chào hỏi ấy khi vô tình chúng ta gặp nhau trên đường. Nhưng cuối cùng, ấy biết không, cái "nếu" này mình cũng chỉ muốn nó là kết quả bất đắc dĩ lắm khi chẳng còn một lối ra nào nữa cho mình và ấy với xác suất là 0.000000...00001%. Mình có tham lam quá không nhỉ?
***
Này người yêu, liệu anh và em sẽ có thể là một đôi tình nhân thực sự? Lúc đó, hãy siết chặt lấy tay em và nói rằng: "Anh là có thật! Không phải là một giấc mơ".