Phạm Băng Dung
Tuổi 18 và một sinh nhật đặc biệt nhất ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Không bánh kem, không phô trương, không ồn ào, chỉ có những cây nến số 18 trước mặt. Một sinh nhật hai người, em và chị. 18 đến lặng lẽ và bình yên. Tuổi 18 em thức đến nửa đêm vì một lý do mà ai cũng biết là gì đấy. Em lẩm nhẩm hát mừng sinh nhật mình bằng đủ thứ tiếng mình biết, đơn giản vì muốn người đầu tiên chúc mừng sinh nhật mình chính là mình.
Em nhận được những tin nhắn từ nửa đêm hôm trước đến nửa đêm hôm sau, tất cả luôn làm em thấy ấm áp, biết rằng xung quanh mình luôn đầy yêu thương. Tin nhắn từ những người yêu thương, từ "đội quân" họ hàng, từ những người đã lâu lắm mình không liên lạc, từ cả những người làm mình bất ngờ. Món quà đầu tiên và duy nhất em nhận được đúng ngày sinh nhật là của anh ba và bé bốn trong gia đình FMI.
18 tuổi và một ngày, em nhắn tin vội hẹn lớp mới ở canteen để ăn kem. Thông báo bất ngờ nên em cũng nhận được những món quà rất bất ngờ – hộp sữa của bạn Khểnh, xúc xích của bạn Hậu, cafe của bạn Hùng, 18 cây kẹo mút của các bạn phòng C311, snack của bạn Hạnh và bạn Hương… Bất ngờ mà dễ thương.
Những ngày trước thềm 18 tuổi, em có một cảm xúc rất đẹp. Em muốn gửi lời cảm ơn đến một người đã đem đến những ngày ngắn ngủi mà hạnh phúc ấy. Cho dù nuối tiếc vì có quá nhiều thứ chưa thực hiện được, nhưng đó không phải là một kỷ niệm buồn, mà là một kỷ niệm đẹp. Đẹp như một giấc mơ thoáng qua...
18 tuổi, em muốn gửi lời cảm ơn đến những người đã thức tỉnh em những ngày trước tuổi trưởng thành. 18 tuổi, em biết mình là ai, biết chính xác 5 năm nữa mình đang ở đâu, 10 năm nữa mình trở thành người như thế nào trong cuộc sống. 18 tuổi, có lẽ em chưa đủ trải nghiệm để dám nói rằng mình dự tính được những thử thách trong đời nhưng đủ tự tin để biết rằng mình luôn mạnh mẽ để vượt qua những thử thách ấy. 18 tuổi, em tìm thấy một người hùng trong chính mình.
Tuổi 18, em biết rằng yêu thương luôn tràn ngập xung quanh…
Vài nét về tác giả:
Bất kỳ cô gái nào cũng cần ai đó để tán tỉnh, ai đó để giãi bày, ai đó làm cô cười, đón cô khi cô bị hỏng xe giữa đường, ôm cô khi cô khóc, xoa đầu và nhẹ nhàng trấn an cô: "Mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi!" - Phương Giao.
Bài đã đăng: Thư của một 9x gửi thế hệ đi trước; Người phụ nữ.